Edit: Tịch Ngữ
Thủy Lung nhìn ba đứa nhỏ không dám thở mạnh. Vốn dĩ muốn giữ bọn nhỏ lại ăn cơm, bất quá chỉ là ý nghĩ chợt lóe mà thôi, chỉ vì thấy thích tính kiên nhẫn và bền bỉ chạy theo sau xe ngựa của các bé.
Chẳng qua là về phương diện bồi dưỡng cho đứa nhỏ, Thủy Lung lại không nóng nảy. Hiện tại để bọn nhỏ đi vào, thật ra nàng còn có ý định khác, chính là muốn nhờ bọn nhỏ tuyên truyền ra bên ngoài.
“Ta có một chuyện nhỏ muốn nhờ các ngươi.” Việc nhỏ, quả thật chỉ là việc nhỏ thôi à.
Ba đứa nhỏ vừa nghe, chẳng cần suy nghĩ liền đồng ý, ngươi một tiếng, ta một tiếng nhao nhao tự đề cử chính mình.
“Tiên nữ tỷ tỷ, có chuyện gì tỷ cứ nói, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Trương Tiểu Vân ta sẽ không nói hai lời.” Đây là Trương Tiểu Vân thông minh, cổ quái.
“Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ nói cái gì ta sẽ làm cái đó, làm cái đó!” Đây là Hổ Tử thoạt nhìn có chút ngại ngùng, thật thà nói.
“Ta cái gì cũng có thể làm, nhất đinh sẽ làm tốt!” Đây là thằng nhóc cao to hung hãn của ngày thường, bây giờ lại giống như con chó trung thành.
Nhìn dáng vẻ cúc cung tận tụy, sóng mắt Thủy Lung lóe lên, chậm rãi nói: “Đâm đầu vào cây cột kia đi.”
Ba đứa trẻ ngây người. Trương Tiểu Vân có chút chần chừ, tên nhóc cao ráo kia cũng xị mặt, chỉ có Hổ Tử ngây ngốc cư nhiên chạy về phía cột, đụng đầu vào đó, sức đập không nhẹ nha! Cái đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh/4316898/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.