Edit: Tịch Ngữ
Một nam tử mặc trường bào màu đen ôm sát người xuất hiện.
“Chu Nhi.” Thanh âm khàn khàn gọi tên Chu Giáng Tử, trong giọng nói lấp đầy cảm xúc. Chỉ một tiếng gọi là có thể cảm nhận được thâm tình nồng đậm của hắn, si tình nhìn nữ tử trước mắt.
Chu Giáng Tử lạnh mặt xuống, vươn tay tát vào mặt nam nhân một cái: “Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?”
Gương mặt màu lúa mạch của nam nhân bị tán nghiêng sang một bên, một chốc liền sưng vù lên. Thương tổn trong đáy mắt chợt lóe lên, im lặng nhìn Chu Giáng Tử. Vẻ mặt nam nhân kia không chút giận dữ, còn có chút dung túng.
Chu Giáng Tử không chút suy nghĩ liền tát thêm cái nữa, giống như muốn trút hết nhận: “Sao không lên tiếng? Có phải bị ta đánh nên tức giận lắm đúng không? Ngươi nói đi?”
Khóe miệng nam nhân kia chảy máu: “Không.”
“Không?” Chu Giáng Tử bật cười, nụ cười ngọt ngào giống như đóa hoa bạch trà vừa nở, trong đáy mắt đều là hèn mọn, khinh bỉ: “Tư Quy, ngươi thật hèn nhát, rất rất hèn nhát, bị ta đánh không đánh trả lại thì thôi, lại còn cam tâm tình nguyện chịu đánh? Chỉ vì yêu ta? Ha ha, thật buồn cười.”
Tư Quy im lặng, hắn không giỏi nói chuyện. Trước mặt người con gái này, hắn thật sự rất hèn mọn, bởi vì trái tim của hắn đã sớm rơi vào tay nàng. Dù biết tất cả những ngọt ngào, đáng yêu nàng đối với hắn đều là giả tạo, cố tình hắn vẫn để nàng lừa, thể xác và tinh thần bị lừa sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh/4316888/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.