Giữa trưa, nhưng trên tuyệt nhai cũng không có làm cho người ta cảm thấy khô nóng, từng đợt gió mát ẩm ướt từ biển thổi phất vào, thật sự là một sơn trang nghỉ mát không tồi.
Nhưng mà, Thủy Lung không có ý định ở lại trên tuyệt nhai dùng cơm, nên cùng với Trưởng Tôn Vinh Cực đi xuống khỏi tuyệt nhai.
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Phong Giản và Ngõa Lặc Oa mới đến tìm.
Trưởng Tôn Vinh Cực cùng Phong Giản đi vào thư phòng, Thủy Lung không có tò mò chuyện của bọn họ, nhàn nhã ngồi ở trên lầu các, hỏi Ngõa Lặc Oa: “Có chuyện gì?”
Ngõa Lặc Oa đem phong thư giao cho Thủy Lung, cười nói: “Bạch cô nương bảo ta đi tới phủ quận chúa truyền tin, ta đều đã làm xong. Ngoài ra, đây là thư của Mộc Tuyết cô nương nhờ ta chuyển cho Bạch cô nương.” Nàng đi tới phủ quận chúa, nhìn thấy Mộc Tuyết liền biết cô nương này không chỉ là một nô tỳ bình thường. Thái độ lạnh nhạt, dịu dàng, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt. Tính cách ngoài mềm trong cứng, cá tính này không phải một nô tỳ nên có.
Vì vậy, đối phương nhờ nàng đưa thư cho Thủy Lung, nàng liền nhận lời.
“Cám ơn.” Thủy Lung nhận lá thư.
“Bạch cô nương không cần khách sáo.” Ngõa Lặc Oa cười khanh khách, sau đó nói tiếng cáo từ rồi rời đi.
Nàng rời đi, trong lầu các chỉ còn lại một mình Thủy Lung.
Thủy Lung vuốt lá thư, phát hiện lá thư không có dấu vết bị mở, keo dán bằng cao su chỉ có Mộc Tuyết mới có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh/4316842/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.