Chương trước
Chương sau
Edit: Tịch Ngữ

Chiêu giết gà dọa khỉ này thật sự rất có hiệu quả.

Mấy ngày tiếp theo, không khí trong thành Nam Vân dần dần thay đổi, dân chúng thành Nam Vân bắt đầu có sức sống. Đó là hi vọng và chờ đợi đối với cuộc sống tương lai xinh đẹp, không cần phải sống theo cái kiểu nước chay bèo trôi, chết lặng sa đọa như ngày xưa nữa.

“Các ngươi biết không, thì ra thành chủ đại nhân của chúng ta là thiên kiêu chi nữ nổi tiếng ở Tây Lăng. Tuổi còn trẻ, thành chủ đại nhân đã là thiên tài học võ, cầm kì thư họa mọi thứ đều biết, tám tuổi lên chiến trường giết địch, mười tuổi tự mình dẫn binh. Nàng không chỉ là thành chủ đại nhân của chúng ta, nàng còn là nhất phẩm quận chúa Hoa Dương do chính hoàng đế Tây Lăng phong cho đó.”

“ Nghe nói, bình thường thành chủ đại nhân đã xinh đẹp tuyệt trần, vì tránh bị phiền phức cũng vì lên chiến trường giết địch có uy nghiêm hơn, cho nên nàng cố ý ngụy trang thành kẻ xấu xí á…”

“Các ngươi có biết Võ vương gia của đương triều không? Người này chính là em trai cùng mẹ với hoàng đế, là nam tử tuấn mĩ hơn cả đệ nhất mĩ nam Khánh vương. Nghe đồn hắn là võ si, không hề có hứng thú với nữ sắc, cố tình lại si tình với thành chủ đại nhân, vì muốn cưới thành chủ đại nhân, hắn dám chống đối hoàng đế trên triều luôn đó, còn đứng tại triều cầu hôn thành chủ đại nhân…”

“Thành chủ đại nhân vì muốn xây dựng thành lũy, dốc lòng vì dân chúng trong thành mà lo nghĩ, thà rằng bị người đời bêu xấu khinh bỉ, vẫn kiên quyết rời khỏi thành Kỳ Dương, bỏ đi thân phận vương phi cao quý vinh hoa, đặc biệt đến thành Nam Vân, giải quyết vấn đề khó khăn của thành Nam Vân, mang lại hi vọng cho thành Nam Vân…”

Không biết tin đồn này từ đâu mà tới, lời đồn về Thủy Lung ở trong thành Nam Vân càng lúc càng nhiều, phần lớn đều là tin đồn tốt. Cho dù nghe nói Thủy Lung tàn ngược thích giết chóc, cũng bị đồn thành nàng chỉ đối xử với kẻ thù như thế thôi.

Nhưng mười ngày ngắn ngủn, danh tiếng của Thủy Lung ở thành Nam Vân lại tăng thêm một bậc, phần lớn bọn họ luôn tôn kính nàng.

Cái này thật sự chỉ là ngẫu nhiên ư? Đương nhiên là không phải rồi!

Thư phòng phủ thành chủ.

Thủy Lung đang ngồi ở vị trí chủ vị ở bên trong, Lâu Thiến Trúc, Lục Quyển và Hồng Yến đứng một bên, bên dưới còn có mấy người nữa.

Thủy Lung nghe người bên dưới báo cáo tình hình thực tế lên, mọi chuyện có liên quan đến thay đổi của thành Nam Vân, có liên quan đến biến cố ở bên ngoài, các chuyện lớn có liên quan đến đế dô Tây Lăng. Nàng liếc mắt nhìn Lâu Thiến Trúc nói: “Tin đồn ở thành Nam Vân đều là do ngươi tuyên truyền.”

Lời này không phải hỏi mà là khẳng định.

Lâu Thiến Trúc cười nói: “Chính là tiểu sinh.” Hắn không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, khẽ chớp chớp mắt giống như tranh công, nói: “Chuyện này tiểu sinh làm rất bí mật, không có ai điều tra ra được là do tiểu sinh làm đâu.”

Mặc dù Thủy Lung không có bảo Lâu Thiến Trúc làm như vậy, nhưng hành động tuyên truyền này của hắn quả thật giúp ích cho Thủy Lung. Nàng cần sự trung thành và kính ngưỡng của dân chúng thành Nam Vân, bọn họ có thể nhanh chóng hợp thành một tập thể càng tốt.

Nhưng mà…

“Cầm kì thư họa mọi thứ đều thông thạo?” Thủy Lung cười khẽ ra tiếng.

Nàng thừa nhận hết thảy những kí ức của Bạch Thủy Lung trước kia, đúng là nàng ta thông thạo cầm luật đến mức độ tông sư. Cái này cũng là do nàng ta tình cờ nghe Trưởng Tôn Lưu Hiến nói chơi, thế mà nàng ta lại ngốc nghếch ghi tạc trong lòng, cắm đầu học hỏi, thà rằng vứt bỏ thời gian học võ, muốn đem cầm kỹ học thật tốt. Vì vậy, nàng ta thường xuyên vào Xuân Ý Lâu, mặc kệ người ngoài nói nàng ta hư hỏng, chỉ vì Xuân Ý Lâu có một cô gái có cầm kỹ nổi tiếng.

Xưa kia, chỉ vì một câu nói tùy ý của Trưởng Tôn Lưu Hiến sao?

Trong đầu Thủy Lung hiện lên một bức tranh.

Trưởng Tôn Lưu Hiến mặc trường bào màu xanh nhạt, cử chỉ phong độ lại nhẹ nhàng đứng ở hành lang đình tạ vườn hoa. Bạch Thủy Lung mặc váy áo màu đỏ, mặt mày rạng rỡ lòng đầy ngưỡng mộ đứng bên cạnh hắn. Hai người sóng vai mà đứng, chợt nghe tiếng đàn réo rắt truyền đến, nhìn về hướng tiếng đàn truyền đến, liền thấy Bạch Tuyết Vi khoanh chân ngồi ở đình tạ cách đó không xa, trên đầu gối đặt một cây thất huyền cầm, ngón tay linh hoạt khảy đàn.

Đôi mắt ả khẽ híp lại, nụ cười thanh nhã dịu dàng trên môi, tựa như đang đàn rất si mê, không có chú ý đến bọn họ đứng bên này.

Lúc đó, Trưởng Tôn Lưu Hiến khẽ đọc một bài thơ, khen ngợi dung mạo khí vận của Bạch Tuyết Vi, ngay sau đó nhã nhặn mỉm cười: “Cô gái có thể đàn ra âm luật thanh nhã như vậy tất sẽ là diệu nhân, làm kẻ khác vui mắt vui tai.”

Khi Bạch Thủy Lung nghe câu nói ấy, không biết lòng nàng ta có cảm xúc gì? Chua xót đố kị ư? Tự nhiên là có. Nhưng nàng ta là người xem nặng tình thân, lại không nghĩ Bạch Tuyết Vi và Trưởng Tôn Lưu Hiến sẽ có chuyện gì. Trong lòng nàng ta cũng hiểu không nên vì hai câu khen ngợi của Trưởng Tôn Lưu Hiến mà giận chó đánh mèo lên đầu Bạch Tuyết Vi. Nàng ta cảm thấy nên vui mừng vì tài nghệ của em gái mới đúng.

Hình ảnh này trong kí ức rõ ràng như vậy, đủ để chứng tỏ Bạch Thủy Lung trước kia rất thâm tình với Trưởng Tôn Lưu Hiến, mọi chuyện về y, nàng ta đều nhớ rất kĩ. Dù hôn đã về Tây Thiên, nhưng kí ức vẫn còn lưu lại trong cơ thể.

Hôm nay, Thủy Lung nhìn lại phần kí ức này, cũng cười khanh khách. Nàng cảm thấy Bạch Thủy Lung đối với phương diện học tập rất nhạy bén, thái độ làm người và cảm tình lại đơn thuần khiến người ta không biết nói gì.

Một màn kia, chỉ cần người có tâm kế liền nhìn ra, Bạch Tuyết Vi đã sớm biết bọn họ đến đó, cho nên ả mới đến đình tạ đối diện, giả vờ tao nhã khảy một khúc nhạc, nhằm thu hút sự chú ý của Trưởng Tôn Lưu Hiến mà thôi.

“Thành chủ đại nhân?” Bên tai truyền đến tiếng gọi của Lâu Thiến Trúc, Thủy Lung tự nhiên thu hồi suy tư, khẽ nói: “Lời đồn khoa trương, ngoại trừ cầm, mấy cái khác ta không biết.”

Lâu Thiến Trúc cười nói: “Lời đồn đãi đương nhiên là do người ta loan truyền, không cần biết có thật hay không, dân chúng cũng không thể bắt thành chủ biểu diễn tài nghệ trước mặt bọn họ.”

Thủy Lung không nói nữa, cầm lấy thiếp mời trên án kỷ.

Nội dung bên trong thiệp mời này, nói tình huống bên hoàng thành --- Thủy Lung xuất hiện ở thành Nam Vân truyền đến tai hoàng đế, hoàng đế đặc biệt truyền thánh chỉ đến, cũng không biết nội dung như thế nào. Có lẽ là gọi nàng quay về thành Kỳ Dương hoặc là khiển trách nàng.

Những thứ này đối với Thủy Lung mà nói cũng không quan trọng, nàng cười nói với Lục Quyển: “Tiếp tục ngăn cản.” Lục Quyển nói: “Nếu chủ tử không muốn thánh chỉ, có thể cho người giết chết kẻ truyền chỉ mà, cần gì phải chặn đường phiền toái như vậy?”

Thủy Lung nói: “Giết người rất rõ ràng.”

Lục Quyển vẫn không hiểu rõ như trước, không có hỏi nhiều nữa.

Thủy Lung đến thành Nam Vân liền đoán được người bên phía hoàng thành sớm muộn gì cũng biết tin, cũng đoán được Trưởng Tôn Lạc Dần sẽ hạ thánh chỉ đến. Chỉ cần một ngày thánh chỉ chưa đến trước mặt nàng, nàng còn có thể tiếp tục giả ngu. Bởi vì nàng không có nhìn thấy thánh chỉ, cho nên không biết hoàng thượng ra lệnh, không tính là kháng lệnh, phải không?

“Còn có một chuyện cần báo với thành chủ đại nhân.” Đột nhiên Lâu Thiến Trúc mở miệng nói.

Thủy Lung nhìn hắn, ý bảo hắn nói.

Lâu Thiến Trúc nói: “Bên Hắc Thủy Bang truyền tin đến nói, Du Ngôn đang đến thành Nam Vân.”

Thủy Lung không có kinh ngạc, khóe miệng nàng mơ hồ có chút mỉm cười, lại không có ra lệnh gì hết. Đưa tay thu dọn án kỷ, để bàn trống trải hơn. Nàng đứng lên, vẫy tay với mấy người bên dưới: “Tới.”

Mấy người bên dưới nghe tiếng lập tức ngoan ngoan đi qua.

Thủy Lung đem từng bản vẽ đặt lên bàn, để cho đám người Lâu Thiến Trúc nhìn xem.

Mọi người chuyên tâm nhìn bản vẽ, đầu tiên là kinh dị vì nét vẽ của bản vẽ. Nét vẽ tinh tế này hoàn toàn là do bút lông vẽ nên. Nhìn kĩ lần nữa, bọn họ kinh ngạc về nội dung bản vẽ, bên trong là từng cái kiến trúc, kiến trúc này rất kì quái, làm người ta cảm thấy cấu tạo kì lạ và thiếu sót gì đó.

Thủy Lung để mặc bọn họ nhìn một hồi, mới mở miệng nói: “Đây là mục tiêu cần được xây dựng, mấy chuyện dư thừa không cần hỏi, dựa theo bản vẽ là được. Về chuyện công nhân càng khỏi phải lo, dân chúng trong thành Nam Vân không ít, chuyện tiền bạc vật liệu ta sẽ xử lý.”

Mấy người đứng bên dưới cũng không có ý kiến, Lâu Thiến Trúc lại không có kiêng nể nhiều, nghĩ gì nói đó: “Cái này rất kì quái.” Đâu chỉ kì quái, hắn xem không hiểu mới đúng, có lẽ chính hắn cũng không nói rõ được.

Thủy Lung cười khẽ nói: “Về sau ngươi càng thấy nhiều thứ kì quái nữa.”

Lâu Thiến Trúc nhún vai, không hỏi nữa. Hắn nhận ra Thủy Lung thật sự coi trọng hắn, nên mới cho hắn biết chuyện, chờ khi đến lúc thích hợp, tự nhiên hắn sẽ biết.

Từ trước tới giờ phong cách làm việc của Thủy Lung luôn mạnh mẽ vang dội, sau khi có quyết định và hàng loạt kế hoạch, thành Nam Vân liền bận rộn hẳn lên.

Lần này thành Nam Vân thay đổi không thể nói là không lớn, nhưng khi toàn dân đều huy động, như vậy tiến độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Vì thay đổi thành Nam Vân nên cần có vật liệu xây dựng, lập tức có một đội ngũ chuyên vận chuyển vật liệu. Có một số người dân không muốn ở lại thành Nam Vân liền bắt lấy cơ hội này, chờ lúc đội ngũ vận chuyển vật liệu rời khỏi thành, bọn họ liền đi theo sau lưng đội ngũ ra khỏi thành.

Chuyện này truyền đến tai Thủy Lung, nàng lại không có chút cảm xúc gì hết.

Mặc dù, người dân muốn rời khỏi thành Nam Vân không tính là ít, nhưng so với toàn bộ dân trong thành Nam Vân, chỉ như chín trâu mất sợi lông mà thôi (N: việc nhỏ không đáng kể.) Bọn họ muốn rời đi Thủy Lung không ngăn cản, bọn họ muốn đùa giỡn quỷ kế, nàng cũng không có ý định để thuộc hạ của mình đi dạy dỗ mấy người đùa giỡn thủ đoạn đó.

Sớm muộn gì, bọn họ cũng phải hối hận.

Thủy Lung tự tin nghĩ vậy.

Không phải Thủy Lung nàng ngạo mạn, mà là nàng tin tưởng bản thân. Người làm việc lớn nhất định phải có tự tin, nếu ngay cả bản thân cũng không tin mình có thể thành công, người khác làm sao có thể dám đặt lòng tin vào mình?

Trời trong, gió nhẹ mát rượi.

Thành Nam Vân, trong một tòa tựa như quán trà, bàn nào cũng đầy người.

Khách ở đây chín phần mười đều là người của thành Nam Vân, vẻ mặt mỗi người đều mệt nhọc, trán đổ mồ hôi, nhưng trên mặt lại không thiếu mất phần vui sướng, mấy người quay quanh một cái bàn cười nói rôm rả, đa số đều bàn luận về thành chủ thành Nam Vân, cùng với những thay đổi của thành Nam Vân, hoặc là một ít chuyện vặt trong gia đình.

Bàn ở góc khuất của trà lâu, bốn người ngồi nơi đó.

Bốn người đều nhìn thấy không khí vui sướng hân hoan của mọi người ở chung quanh, đồng thời đem những gì bọn họ nghị luận nghe vào tai.

Cô gái xinh xắn nhỏ tuổi nhất trong bốn người nhỏ giọng nói: “Nhìn bộ dạng bọn họ kìa, rõ ràng là mệt mỏi gần chết, sao lại còn vui vẻ như vậy? Hơn nữa, còn tin tưởng thành chủ của mình mù quáng như vậy? Nàng ta thiện tâm ở chỗ nào?”

“YaYa.” Giọng nam thanh nhuận.

Nha đầu bị gọi là YaYa lập tức lè lưỡi, bộ dạng nhu thuận lại xinh đẹp nhìn nam tử kia.

Lần này, nam tử không đội mũ sa, vì trong quán trà không có bụi bặm như ở bên ngoài. Bộ dạng của hắn thoạt nhìn có chút kì quái. Cổ quái ở đâu? Có lẽ là vì không nhìn ra tuổi của hắn.

Làn da trắng nõn gần như không nhìn ra lỗ chân lông, mượt mà trơn bóng. Rõ ràng bề ngoài trẻ tuổi. Ngũ quan của hắn không tính là tuyệt sắc, từng cái đều rất bình thường, kết hợp lại cũng chỉ là gương mặt bình thường, cố tình phần bình thường này lại tỏa ra một loại ý vị rất đặc biệt, thoải mái giống như tri âm tri kỷ, trong bình thường lại lộ ra bất phàm, trong bình thường lại tỏa ra khí chất cao nhã, rõ ràng là mâu thuẫn lại hài hòa tìm không ra chỗ sai.

Dung mạo như vậy, chỉ cần nhìn vào màu sắc của nếp nhăn, tuyệt đối ước chừng là thanh niên trên hai mươi tuổi mới có. Nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra một khí chất bình tĩnh không thuộc về người trẻ tuổi, phần bĩnh tĩnh này chưa đạt tới trình độ sâu sắc như người già từng trải qua trăm nghìn gió mưa, nhiều hơn một phần thoải mái lắng đọng, nhưng bình tĩnh đến không giống như một thanh niên.

Đó là một người mâu thuẫn đến khó hiểu, cũng không thể phủ nhận hắn có khí độ bất phàm, cho dù khuôn mặt bình thường, nhưng vẫn tràn ngập sức quyến rũ như trước.

Đổng Bật nhìn nét mặt đỏ bừng của người dân ngồi xung quanh trong quán trà: “Tại sao bọn họ làm việc mệt mỏi nhưng vẫn cười vui vẻ. Là bởi vì công việc này mang đến yên bình và thỏa mãn cho bọn họ.” Hắn quay đầu nhìn thấy ánh mắt lóe lên nghi hoặc của Ya Ya, nhẹ nhàng chậm rãi giải thích: “Xưa nay, thành Nam Vân là thành hoang, người dân trong thành không có chỗ để đi, mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi chờ chết. Hôm nay, Bạch Thủy Lung giải quyết mọi lo lắng của bọn họ, cho bọn họ công việc để bọn họ tìm được giá trị của bản thân, cùng với hi vọng sống tiếp. Trong lòng bọn họ còn có một phần mong muốn, hi vọng vào tương lai, dù có mệt mỏi bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ.”

YaYa xê dịch môi, hình như muốn phản bác cái gì đó, nhưng nửa chừng lại ngừng lại. Trên mặt nàng ta vẫn còn khinh thường và nghi ngờ chưa tiêu tan, không tránh được ánh mắt của Đổng Bật, hắn ôn hòa nói: “YaYa, nếu ta cho ngươi một cái bánh bao, ngươi sẽ thấy hài lòng sao?”

“Hả?” YaYa trừng lớn mắt, bộ dạng không hiểu gì hết: “Công tử, ngươi đang nói gì vậy?”

Đồng Bật lắc đầu: “Người chưa từng trải qua cảnh ngộ bất hạnh rất khó cảm nhận được cảm giác đó. Ta cho ngươi một cái bánh bao, ngươi sẽ không vì vậy mà thấy vui vẻ, nhưng là bọn hắn sẽ như vậy. Toàn bộ nạn dân trong thành Nam Vân, bao nhiêu năm sống trong cảnh áp bức, ngay cả ăn no cũng là chuyện khó khăn, có thể nhận được một phần ăn là có thể vui vẻ, huống chi là cho bọn họ cuộc sống ổn định?”

Ya Ya bừng tỉnh có chút hiểu ra, lại hừ một tiếng: “Bạch Thủy Lung này đúng là giỏi tính toán, lợi dụng đám dân đáng thương này triệt để nha.” Ả vừa nói xong, đầu liền bị gõ. (N: Con nào thấy ghét Ngữ gọi ả hết nhá hừ hừ) Ả kêu khẽ, ủy khuất nhìn Đổng Bật.

Đổng Bật nghiêm khắc cũng không có trách cứ nàng nhiều, cười nói: “Nghe giọng điệu của ngươi, xem ra ngươi có rất nhiều thành kiến với Thủy Lung. Nhưng YaYa, ngươi sai rồi. Đúng là Bạch Thủy Lung có lợi dụng đám người dân này, nhưng đám dân này cũng muốn nàng ta lợi dụng mà thôi. Nói cho cùng chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi. Huống hồ, Bạch Thủy Lung quả thật là thành chủ tốt.”

“Thành chủ tốt?” YaYa chu mỏ: “Ngay cả công tử cũng bị nàng ta lừa.”

Đổng Bật cười: “Một thành chủ tốt, cũng không phải chỉ cần tính toán lo nghĩ cho người dân của mình. Muốn cai quản một lãnh địa thật tốt, có nhân đức chưa đủ, còn phải có mạnh mẽ uy nghiêm. Nhân đức để trị dân, độc tài để trị địch. Hai phương diện này, Thủy Lung đều làm tốt, ngươi nhìn phản ứng của thành Nam Vân liền hiểu được.”

YaYa không phục, nhưng không có bác bỏ lời của Đổng Bật. Trong lòng ả, chỉ cần công tử nói đúng, thì nhất định là đúng. Cho dù công tử nói sai ả cũng phải nghe, ả sẽ không phác bác hắn quá mức.

Làm sao Đông Bật không nhìn ra suy nghĩ của ả, lắc đầu cười khẽ: “Mà thôi, ta chỉ là thương nhân, chỉ nhìn lợi ích, quản lí lãnh địa không phải là thế mạnh của ta, không cần xoắn xuýt vấn đề này.”

YaYa nghe lời này xong, biết hắn là muốn ả hài lòng nên mới nói vậy, lập tức cười như hoa nở. Từ mình cầm bình trà lên rót cho hắn, mới rót được một nửa, liền bất mãn nói: “Ở cái nơi tồi tàn này, thật là ủy khuất cho công tử.”

Đổng Bật lắc đầu. Tính cách nha đầu này không xấu, cũng không có nhiều khuyết điểm. Chỉ là rất để ý tới những chuyện có liên quan đến hắn.

Đúng lúc này, quán trà vốn đang ầm ĩ đột nhiên im ắng xuống.

Đột nhiên im tĩnh quá mức, giống như toàn bộ quán trà đều có kế hoạch trước, mệnh lệnh một tiếng đều không có ai lên tiếng.

Thay đổi bất ngờ, khiến cho đám người Đổng Bật cũng chú ý.

Mọi người ngờ vực nhìn chung quanh, chưa tới một giây liền hiểu ra nguyên nhân --- ngoài cửa quán trà có người đi tới.

Thiếu nữ da trắng như ngọc, mặt mày xinh đẹp, ngạn vạn thi từ ca phú cũng không thể hình dung nổi, sóng mắt đong đưa, sáng ngời hơn cả ánh mặt trời, kẻ khác nhìn thoáng qua liền không dám nhìn nữa.

Hôm nay, nàng mặc váy áo màu đỏ, mặt trên dùng tơ vàng thêu hoa văn, bên ngoài khoác một cái áo bằng vải mỏng, đơn giản lại cao quý. Váy áo theo bước chân của nàng mà đung đưa, lụa mỏng như làn khói, giống như hoa hồng trong tuyết trắng, ăn mặc tùy ý như vậy, yên lặng mà ấm áp khiến người ta không nhịn được muốn đến gần, đến gần thì mới thấy nóng như lửa đốt, khiến người ta rơi vào vạn kiếp bất phục, đốt thành tro bụi.

Thiếu nữ đi vào quán trà, nghiêng mắt nhìn về bàn bốn người. Nàng nhíu mày, lập tức cười nhẹ với bốn người bọn họ.

Nụ cười này không có quyến rũ cũng không có bất kì mờ ám nào cả, chỉ đơn giản là tươi cười. Hết sức xinh đẹp, không ngờ lại xúc động lòng người.

Đổng Bật vẻ mặt tự nhiên như thường, YaYa và hai gã nam tử khác lại vì nụ cười của nàng mà ngây người, ánh mắt thoáng dại ra.

Đổng Bật phát hiện ba người bên cạnh luống cuống, môi bất đắc dĩ cười cười.

Hắn hiểu rõ, dung mạo của Thủy Lung rất đẹp, trên thế gian này rất khó tìm được cũng khó gặp được. Khoảng thời gian trước nhìn thấy nàng mặc bạch y, dung mạo như tiên, cảm thấy dung mạo của nàng rất xinh đẹp. Hôm nay, thấy nàng mặc quần áo màu đỏ, bộ dạng tao nhã tùy ý khôn xiết, mới hiểu, nàng thích hợp với màu đỏ hơn. Muôn vàn ánh sáng này đều như ngọn lửa hồng, giống như nốt chu sa giữa tâm mi của nàng, đẹp đến bức người, có tính xâm lược rất cao.

“Thành chủ, mời.” Đổng Bật không có đứng dậy nói.

Thanh âm ôn nhuận của hắn đánh thức ba người YaYa, đồng thời đánh thức đám khách trong quán trà.

Tỉnh hồn bọn họ chỉ kịp hít một hơi khí lạnh, dẹp loạn nội tâm chấn động, không có ai mở miệng nói chuyện.

Thủy Lung đi về phía bọn họ.

Khi nàng đến bàn bọn họ, hai gã nam tử liền đứng dậy nhường chỗ. Cái này chính là bọn họ nên làm, thế nhưng lúc này bọn họ lại có chút co quắp trước mặt Thủy Lung, cúi đầu không dám nhìn nàng.

YaYa cũng định đứng lên, nhưng nhìn thấy một màn này, ả không vui, hừ một tiếng, lại ngồi im không nhúc nhích. Ả lặng lẽ liếc Đổng Bật, thấy hắn không có phản ứng lập tức yên tâm thoải mái ngồi tiếp.

Chỉ có Lục Quyển đứng sau Thủy Lung thấy vậy, đáy mắt hiện lên bất mãn.

Chủ tử nói chuyện, đâu có đạo lý tôi tớ ngồi chung.

Nha đầu này đúng là không hiểu chuyện. Nhưng xem ra, vị Đổng công tử này đã ngầm cho phép?

Lục Quyển bất mãn, nhưng Thủy Lung không có phản ứng, nàng cũng không có nhiều lời.

Thủy Lung không có ngồi xuống, nàng đứng trước bàn Đổng Bật, thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn, coi như đã sớm biết hắn hiểu rõ.

Đổng Bật mỉm cười nói: “Lấy bản lĩnh của thành chủ đại nhân, không nên đến bây giờ mới tìm được Đổng mỗ.” Hắn nghĩ đưa thiệp mời, Thủy Lung sẽ sớm đến tìm hắn, lại không ngờ bây giờ nàng mới đến.

Hắn ở lại thành Nam Vân cũng không có che giấu hành tung, nếu nàng có lòng tìm hắn, sẽ không chờ đến bây giờ mới gặp hắn.

Thủy Lung cười khẽ: “Ngày hôm trước mới chỉnh sửa xong quán trà này.”

Đổng Bật có chút không hiểu.

Thủy Lung cười yếu ớt như cũ, nói tiếp: “Mấy ngày nay, Đổng công tử không ngừng đưa thư đến phủ thành chủ. Ở thành Nam Vân sống có thoải mái không? Hiếm khi thành Nam Vân có một quán trà tàm tạm, làm sao Đổng công tử không đến ngồi thử chứ.”

Nàng không có phái ngươi đi tìm hắn, chỉ là đoán chắc hắn ở chỗ này.

---- Vở kịch nhỏ ---

Đế Duyên (tức giận): Ta mới biến mất có vài ngày thôi, không ngờ lại trêu chọc nhiều con rận như vậy.

Thủy Lung (bình tĩnh): Chỉ là công việc thôi, tuyệt đối không có mờ ám.

Thủy Đại (đoan trang): Tình tiết cần phải có, tuyệt đối không tạo phản.

Đế Duyên (uy hiếp): Khi nào ta mới được đi ra.

Thủy Đại (ngây ngô): Cái gì? Gió lớn quá ta không nghe rõ ~

Thủy Lung (tà mắt): Chị em, cô đang tự tìm tiếp ư?

Nơi tối tăm có vô số độc giả vây xem, hai mắt lóe lên tia sáng xanh biếc, móng vuốt lành lạnh… vô số tiếng vọng: Trả Đại Miêu cho chúng tôi ~

Thủy Đại (hai mắt đẫm lệ, cắn khăn): Các ngươi đều là đám tiểu yêu tinh thích giày vò người khác ~ các ngươi muốn ép chết ta sao? Chờ đó, sẽ thỏa mãn cho các ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.