Chương trước
Chương sau
Edit: Tịch Ngữ

“Bẩm chủ tử, mọi chuyện đều làm xong.”

Thủy Lung nghe Lục Quyển đáp, trước cùng Trưởng Tôn Vinh Cực ăn trưa, sau hỏi thăm chỗ Lâu Thiến Trúc và đám người Vương Kim. Đi về phía Lâu Thiến Trúc.

Điều làm Thủy Lung bất ngờ chính là Trưởng Tôn Vinh Cực cư nhiên không có bám dính lấy nàng, ngược lại ngoan ngoãn ở lại phủ thành chủ.

Đối với chuyện này, Thủy Lung hơi bất ngờ một chút nhưng không hỏi hắn nguyên do. Trước khi đi liếc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, hắn mặc trường bào màu lam đứng dưới ánh mặt trời, cực kì tao nhã, thậm chí làm cho phong cảnh cũ nát của phủ thành chủ cũng văn nhã, mang phong cách cổ xưa.

“Đừng tùy tiện quá.” Âm thanh cảnh cáo lạnh nhạt vang lên khi chân Thủy Lung gần bước ra cửa viện.

Thân thể Lục Quyển đi bên người Thủy Lung cứng đờ, thầm nghĩ vị vương gia này diện mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng khí thế thật đáng sợ. Đặc biệt là khi mặt hắn không đổi sắc, giọng nói lạnh nhạt kèm theo chút lười nhác không quan tâm bất cứ thứ gì, khiến trái tim người tat reo cao.

“Hắc.” Tiếng cười khẽ vang lên.

Lục Quyển ngạc nhiên quay đầu nhìn qua, nhất thời thấy THủy Lung cười. Chủ tử bị người khác cảnh cáo ra lệnh cư nhiên không tức giận, cũng không sợ, ngược lại còn nở nụ cười vui vẻ, thích thú! Hôm nay, mắt của nàng bị quáng gà ư?

“Biết rồi.” Thủy Lung không quay đầu trả lời Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung cảm thấy có chút ma quỷ – thậm chí nàng không cần quay đầu lại nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, chỉ dựa vào âm thanh thôi cũng đoán được nội tâm hắn khó chịu, rõ ràng muốn đi chung, lại không muốn tự mình ra cửa, nhưng cuối cùng là vì nguyên nhân nào đó nên mới để nàng ra cửa, bản thân hắn lại không đi theo.

Nàng vẫn luôn biết trực giác của mình rất chuẩn, nhưng không có tự tin đến nổi dựa vào âm thanh lạnh nhạt kia nghe ra cảm xúc cất giấu và nội dung bên trong đó. Cố tình nàng lại không nhịn được tin tưởng như vậy, cảm giác chính mình sẽ không đoán sai.

Đây không phải là quỷ thì là cái gì?

Đi thẳng ra khỏi chủ viện.

Đột nhiên, Thủy Lung hỏi Lục Quyển: “Bên phía Du Ngôn thế nào?”

Sắc mặt Lục Quyển lập tức trở nên cổ quái, thấp giọng nói: “Hôm nay, hình như vẫn chưa tỉnh.”

Vừa nhắc tới Du Ngôn, Lục Quyển không khỏi bi ai thay cho hắn. Mỗi lần đi cùng chủ tử, nếu chủ tử không có công việc thì mặc kệ hắn đi theo. Nếu có chuyện cần xử lí, chủ tử không chút nương tình dứt khoát đánh ngất hắn, sau đó vứt hắn vào một gian phòng nào đó cho hắn nghỉ ngơi.

Xét lại, thời gian Du Ngôn hôn mê và tỉnh lại, không biết nếu vẫn tiếp tục như thế này, có thể để lại di chứng hay không?

Hai người vừa nhắc tới Du Ngôn, Thủy Lung liền nhìn bóng dáng màu xanh không cao, không gầy, không mập, không lùn đi về phía bên này. Chờ người đến gần, lập tức thấy rõ người đến là kẻ mà hai người vừa nhắc tới, Du Ngôn.

Du Ngôn đến trước mặt Thủy Lung, dừng lại ở khoảng cách ba thước, dáng vẻ không chút biểu cảm như trước.

Thủy Lung đang định đi gặp Lâu Thiến Trúc, Đổng Bật và nhóm thương nhân kia để nói chuyện, cuối cùng là nên đánh ngất Du Ngôn hay để hắn đi theo đây? Trước, không muốn để Du Ngôn nhìn thấy. Sau, lại không ngại Du Ngôn nhìn trộm, dù sao cũng qua nhiều ngày rồi, nên để cho hắn làm nhiệm vụ ‘tình báo’ cho Túc Ương.

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Thủy Lung lập tức có quyết định. (N: Thấy Du Ngôn ăn hai máng quá, không biết có nên thích anh này không nữa.)

Có một số việc, lúc nào nên nhìn thì hãy thấy. Hôm nay, nàng mới vừa rời khỏi giường, không có nhiều lòng dạ bố trí gì nhiều. Cứ đánh ngất xỉu cho xong, thật đơn giản.

Ngón tay Thủy Lung giật giật, chuẩn bị ra tay.

Du Ngôn đứng đối diện đã sớm nhìn chăm chú vào nàng, khi đầu ngón tay THủy Lung cử động, lông mi của hắn run rẩy theo phản xạ có điều kiện.

“Chủ nhân xuống ta nương tình.” Một giọng nói vang lên, thành công khiến động tác chuẩn bị ra tay của Thủy Lung dừng lại.

Thủy Lung nhìn Du Ngôn, khẽ gật đầu, ý bảo hắn có gì thì mau nói đi.

Du Ngôn nhỏ nhẹ nói: “Xin chủ nhân đừng đánh xỉu thuộc hạ nữa.”

Thủy Lung nói: “Ngươi cho là có khả năng sao?”

Một câu hỏi ngược lại, khiến khóe miệng Lục Quyển có chút run rẩy. Vì sao nàng thấy bộ dạng ngoan ngoan, không chút biểu cảm của Du Ngôn; đối lập với dáng vẻ nhàn rỗi, ung dung của Thủy Lung… Để cho nàng có loại ảo giác chủ tử đang bắt nạt con nít thế nhỉ?

Đúng! Ảo giác, nhất định là ảo giác!

“…” Du Ngôn không nói gì.

Giờ khắc này, mặc kệ là Thủy Lung hay Lục Quyển, đều có thể cảm nhận rõ ràng. Lần này Du Ngôn im lặng không giống với bình thường, mà là rất có cảm xúc hết biết nói, xem ra đã bị Thủy Lung chọc nghẹn không chịu nổi rồi.

Lục Quyển ngẫm lại cũng hiểu hắn đúng là chịu nhiều ấm ức rồi. Mặc kệ là ai làm thuộc hạ mà gặp phải tình huống như hắn, phỏng chừng cũng sẽ phát điên thôi.

May mắn, thất tình lục dục của hắn không kém, cho nên vẫn có thể duy trì được thái độ như hiện giờ.

Cảm xúc của Du Ngôn biến hóa rất nhanh, nhanh đến mức người bình thường gần như cho rằng hắn không có tình cảm. Hắn lẳng lặng nhìn Thủy Lung, khôi phục lại bộ dạng không sợ hãi, không nhấp nhô nói: “Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ chủ nhân.”

“Ta không biết, không cần lặp lại nữa.” Thủy Lung nói.

Du Ngôn nói tiếp: “Nếu như chủ nhân có chuyện không muốn thuộc hạ nhìn thấy, có thể móc cặp mắt của thuộc hạ ra.”

Ánh mắt Thủy Lung lạnh xuống.

Vẻ mặt của Lục Quyển có chút biến hóa.

Giữa trưa ấm áp, bầu không khí hiện tại lại có chút ngưng trệ, nặng nề theo lời nói tàn nhẫn không cảm xúc của Du Ngôn.

Lục Quyển thấy khó hiểu, thoạt nhìn gã Du Ngôn này không phải tử sĩ, nhưng hắn lại hoàn toàn không quan tâm chính mình, tiếp xúc với hắn qua mấy câu, thậm chí khiến cho nàng có ảo giác hắn là con rối, tựa hồ không có ý thức về bản thân mình, chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ.

Đột nhiên, Thủy Lung cười khẽ: “Ngược lại ngươi nhìn thấy rõ rồi.” Mặc dù nàng không có cố ý che giấu, nhưng nhanh như vậy liền đoán ra nguyên nhân, đủ để chứng mình Du Ngôn này là người thông minh: “Nhưng , không có mắt, ngươi làm sao bảo vệ ta?”

Du Ngôn bình tĩnh nói: “Không có mắt, thuộc hạ có thể dựa vào các giác quan khác nhận biết sự tồn tại của chủ nhân.”

Thủy Lung: “Nếu như bốn giác quan khác của ngươi nhạy bén, như vậy chỉ cần dựa vào thính giác và khứu giác liền có thể biết được một ít chuyện ta không muốn ngươi biết nha.”

Trong phút chốc, Du Ngôn trầm mặc, nói: “Chủ nhân có thể hủy đi khứu giác của thuộc hạ.” Đầu của hắn cũng nhẹ nhàng nâng lên theo tần suất.

Thủy Lung nhạy bén thấy được lông mi của hắn hơi run rẩy, sau đó nghe thấy giọng nói không phập phồng của hắn: “Thuộc hạ cần thính giác phát huy năng lực của mình, trong thiên hạ thuốc dùng để thay đổi giọng nói rất dễ tìm, so với một số người phải trả giá cao vì cải biến , thuộc hạ có thể mang tới cho chủ nhân nhiều giá trị hơn.”

Âm thanh của hắn cứ đều đều, khiến người nghe rợn cả tóc gáy, giống như chuyện đang bàn luận không liên quan đến thân thể của hắn.

Thủy Lung mỉm cười, lời nói mềm mại lại vô cùng lạnh nhạt, tựa như lưỡi dao sắc bén: “Vậy ngươi móc mắt mình đi.”

Du Ngôn giơ tay lên, không hề do dự đâm về hai mắt mình.

Đầu ngón tay cách đôi mắt ở cự ly rất gần, gần đến lông mi cũng có thể cảm nhận được độ ấm của ngón tay. Trong nháy mắt, Du Ngôn sửng sốt, nhưng người bên ngoài lại không nhìn ra hắn cũng có lúc mất tập trung như vậy, con ngươi của hắn chuyển dời từ đầu ngón tay mình sang bàn tay trắng mịn, cùng với chủ nhân của nó.

Thủy Lung dùng sức hất bàn tay gần đụng vào mắt của Du Ngôn ra, bĩu môi: “Thật là đùa không vui gì hết.”

Đùa? Chỉ đùa thôi sao? Không! Ánh mắt của nàng, thái độ của nàng, không giống như vui đùa!

Du Ngôn nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi. Hắn không có hỏi Thủy Lung làm như vậy là có ý gì, bởi vì không cần… hắn không cần biết suy nghĩ của Thủy Lung, hắn chỉ biết làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.

Bốp!

Một cú đánh mạnh vào ót Du Ngôn, sức lực không nhẹ khiến Du Ngôn phải nghiêng ót sang một bên.

Một lần nữa, Du Ngôn sửng sốt. Ủa? Không có bị đánh ngất hả?

Nếu Thủy Lung biết được ý nghĩ này của Du Ngôn, nhất định sẽ bật cười. Đây là bị đánh đến choáng váng hay hắn thật sự là tên ngốc?

“Mộc Tuyết muốn có đôi mắt bình thường lại không được. Còn ngươi lại không chút do dự móc mắt của mình.” Ngón tay Thủy Lung chọc chọc vào ót Du Ngôn, thái độ lười biếng lại vô cùng nghiêm khắc: “Nếu như ánh mắt của ngươi khiến ngươi không thoải mái, ta móc nó ra tặng cho Mộc Tuyết cho rồi.”

Du Ngôn bị chọc đến nhoáng lên nhoáng lên, yên lặng nói: “Là ánh mắt của ta không phát triển tốt.”

“Hắc?” Thủy Lung ngẩn người, cẩn thận quan sát Du Ngôn một hồi.

Đột nhiên, nàng phát hiện, thế đạo này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nữa. Ở chung với đối phương một thời gian dài, nhất định sẽ phát hiện bản chất và bề ngoài của đối phương hoàn toàn khác nhau.

Giống như Trưởng Tôn Vinh Cực, lúc mới gặp thì đẹp trai lạnh lùng, bá đạo, ngông cuồng; sau này mới phát hiện hắn chỉ là con mèo to xác. Bây giờ Du Ngôn cũng vậy, khi vừa gặp thì lạnh lùng, ít nói, không tình cảm; hiện tại phát hiện hắn vẫn lạnh lùng, ít nói, ít cảm xúc như cũ, nhưng chỉ nói chuyện một hai câu, vừa mở miệng liền để lộ nội tâm ngốc nghếch, khờ ơi là khờ của hắn.

Thủy Lung tự nhận bản thân không tính là người tốt, nhưng nàng có nguyên tắc và giới hạn của mình. Đối đãi với những động vật ngốc nghếch, khờ đến đáng yêu, trong điều kiện đối phương không tạo ra thương tổn cho nàng, không coi nàng là kẻ thù trước, nàng thật sự không xuống tay được.

Huống chi, nàng yêu thích sức mạnh nhưng cực kì có thiện cảm với sinh vật ngốc manh. Lúc trước, chưa có phát hiện bản chất thực sự của Du Ngôn, nàng không thân thiết cũng không bài xích hắn, nhưng bây giờ nàng có một ít ý nghĩ khác rồi.

“Chủ tử, thời gian không còn sớm.” Lục Quyển đứng bên cạnh nhắc nhở Thủy Lung.

Thủy Lung gật đầu, thay chọc thành đập, một chưởng đập vào đỉnh đầu Du Ngôn, sau đó xoa xoa, cười nói: “Thằng nhóc, đừng có làm bộ, ngươi thật sự không có một chút suy nghĩ và cảm xúc riêng ư?”

Du Ngôn không có động tĩnh gì, đáy mắt không có lộ ra một chút nghi hoặc nào hết. Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt nàng hoàn mĩ tinh tế đến một cái chớp mắt cũng có thể khiến người ta rung động. Nàng có đôi con ngươi đen như mực, cố tình hắn lại cảm thấy mắt nàng như hạt châu xinh đẹp khiến lòng người kinh sợ.

Mặc kệ dung mạo nàng có thay đổi nhiều như thế nào, hắn vừa đến thành Nam Vân, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng chính là chủ nhân của hắn. Bởi vì mùi vị giống nhau, giọng nói giống nhau, đặc biệt là ánh mắt của nàng hoàn toàn giống như trước đây.

Từ sau lần chủ nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, quay lại Xuân Ý Lâu, hắn liền nhận ra chủ nhân đã thay đổi.

“Hoàn hồn!”

Một giọng nói nhè nhàng lại giống như sét đánh khiến Du Ngôn hồi hồn.

Du Ngôn im lặng nhìn Thủy Lung, làm sao nàng biết hắn không tập trung?

Thật ra, một ngày của Du Ngôn, nhất là ban ngày, sẽ có chút đờ đẫn. Nhưng rất ít người phát hiện cái này, tối thiểu chỉ có một mình hắn biết. Bởi vì khi hắn ngây người, ánh mắt của hắn không có dao động, lúc nhìn vào không có thấy khác với bình thường.

Nhưng, Du Ngôn không ngờ, gần đây bản thân hắn ngây người đều nghĩ tới chuyện của chủ nhân.

Thủy Lung nhìn cái tên đầu gỗ trước mặt, nhỏ giọng giống như nói lẩm bẩm: “Ngươi có hay không phát hiện, khi cảm xúc của ngươi dao động, lông mi của ngươi sẽ run lên rất là sinh động?”

Ôi chao?

Lông mi Du Ngôn run dữ dội, cố gắng ngăn chặn tò mò dưới đáy lòng, cố nén không đưa tay lên sờ, cũng không nâng mắt nhìn lên. Sống chết giữ vững bộ dạng một cái xác không hồn.

Thủy Lung cười nhẹ: “Tiểu Ngư Nhi, ta có thể tin tưởng ngươi không?”

Âm thanh nhẹ nhàng giống như từ đáy cốc vọng lên, như nước suối tinh tế chảy trong khe núi, trơn bóng nhập vào lòng người, để lại cảm giác mát mẻ, sảng khoái.

Tinh thần Du Ngôn ngẩn ngơ một chút, không tự chủ được nỉ non: “Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ chủ nhân.”

“Nếu sư phụ kêu ngươi giết ta thì sao?” Thủy Lung nhẹ giọng hỏi.

Du Ngôn há mồm, trầm mặc một hồi, nói: “Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ chủ nhân.”

Sóng mắt Thủy Lung nhoáng lên, nhanh như vậy liền khôi phục thần trí, chứng tỏ ý thức của hắn rất mạnh, chưa có bị tẩy não hoàn toàn.

Thủy Lung lạnh nhạt rút tay về, không có thăm dò nữa, nói thẳng: “Ngày hôm nay, không được đi theo ta, có thời gian rãnh thì đi xử lí chuyện Hắc Thủy Bang đi.” Không chờ Du Ngôn đáp, nàng nói tiếp: “Hay là ngươi muốn bị đánh ngất xỉu, vứt vào phòng nằm ‘nghỉ ngơi’ thêm lần nữa.”

Du Ngôn dừng chân một chút, hắn nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi của Thủy Lung, lúc Thủy Lung đi ngang qua người hắn, bỗng nhiên hắn nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, không có hai mắt, thuộc hạ mới có thể phát huy được năng lực lớn nhất của mình.”

Thủy Lung dậm chân trong chốc lát, mỉm cười: “Nói thật cho ta biết có được không đó?”

Du Ngôn im lặng, chính hắn cũng không hiểu vì mình lại nói ra lời này. Rốt cuộc vì cái gì? E là không vì lí do nào hết, chỉ là đột nhiên muốn nói, hắn liền nói.

Thủy Lung cũng không có hỏi lí do, để lại một câu: “Như vậy, ta càng không thể để ngươi mất đi đôi mắt này.”

Một khi mất đi đôi mắt này, như vậy việc nhìn thấy cảm xúc của Du Ngôn thông qua lông mi cũng không còn. Không có cách nào nhận ra tâm tình sát thủ của đối phương, trở thành một sát thủ không có cảm xúc, một sát thủ chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ, đúng là một phần tử khủng bố và nguy hiểm, đồng thời cũng là một người đáng thương và đáng buồn.

Du Ngôn không hiểu câu nói kia của Thủy Lung có ý gì, trong lòng mơ hồ cảm thấy tò mò. Hắn không có cảm xúc, chỉ là từ nhỏ đến lớn huấn luyện khiến hắn hiểu rõ, hắn phải kiềm chế tâm tình của mình, kiềm chế đến mức không tồn tại.

Xưa nay, cảm xúc của hắn mãnh liệt nhất chính là ngây người.

Chỉ có ngây người hắn mới tự tào thành tâm tình cho mình, bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngẩn người, khi tỉnh táo lại liền quên hết.

Hôm nay, hắn lại không kiềm chế được cảm xúc của minh.

Cho tới bây giờ, Thủy Lung là sự tồn tại đặc biệt đối với hắn. Nàng là chủ nhân của hắn, là người hắn được lệnh phải bảo vệ, thà rằng chính mình chết chứ không để nàng bị thương. Ngày trước, Thủy Lung chưa bao giờ để ý tới hắn, nhưng sau lần nàng trọng thương gặp lại ở Xuân Ý Lâu, đột nhiên Thủy Lung thay đổi, nàng không còn coi thường và chán ghét hắn nữa, trái lại còn thường xuyên trêu chọc hắn.

Một giây kia, đáy lòng hắn có gợn sóng.

Khi Thủy Lung kêu hắn xử lí chuyện Hắc Thủy Bang, thỉnh thoảng sẽ gửi thư đến cho hắn, cho hắn biết nàng đang chú ý đến mọi chuyện hắn làm, đang chờ đợi hắn xây dựng sự nghiệp thành công. Lòng hắn có loại cảm giác rạo rực, loại cảm giác được người ta nhớ đến, xúc động muốn nhảy cẫng lên.

Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ chủ nhân.

Nếu như chủ nhân không cần hắn bảo vệ, như vậy hắn có thể làm cái gì? Trở lại bên cạnh sư phụ, nhận nhiệm vụ đi giết người nữa sao? Săn giết từng sinh mệnh, mỗi ngày trừ ăn ngủ và ngây người chính là giết người.

Không ai nhớ tới hắn, không ai cần hắn, không ai biết suy nghĩ của hắn. Trong mắt tất cả mọi người, dù là sư phụ, hắn chỉ là công cụ giết người không có tình cảm. Có lẽ, khi hắn chết, sư phụ sẽ nhanh chóng quên hắn, người trong thiên hạ cũng chỉ biết từng có một sát thủ A Diêm trong số mười sát thủ nổi tiếng trong ‘Diêm Vương lấy mạng, canh ba phải chết’ tồn tại.

Chỉ có cô gái thích trêu chọc hắn, đùa hắn, dò xét hắn, lúc khe khẽ gọi hắn là ‘Tiểu Ngư Nhi’, làm cho lòng hắn sinh ra cảm giác ấm áp.

-- Ngươi có hay không phát hiện, khi cảm xúc của ngươi dao động, lông mi của ngươi sẽ run lên rất là sinh động –

Đột nhiên lời này hiện lên trong đầu Du Ngôn.

Du Ngôn không chút biến sắc nhìn gã tỳ nữ đi ngang qua, bóng dáng lóe lên một cái liền tới trước mặt tỳ nữ đó: “Cái gương.”

“Hả?” Tỳ nữ này là người Ngọc Lâu đưa đến, đương nhiên rất to gan. Sau khi giật mình xong, liền bình tĩnh lại nhìn Du Ngôn một cái khó hiểu.

Du Ngôn lặp lại: “Cái gương.”

Trên người tỳ nữ này đúng là có đem theo cái gương nhỏ, nghĩ tới Du Ngôn biến hóa tài tình, cuối cùng không nói một lời, lấy cái gương nhỏ tinh xảo đưa cho Du Ngôn.

Du Ngôn cầm lấy cái gương liền rời đi.

Tỳ nữ đứng phía sau nhìn bóng lưng hắn, thấy hắn cầm gương xăm soi mặt mày, vừa đi nhìn xem. Lập tức liền bĩu môi, nhỏ giọng hừ: “Chậc, bộ dạng lớn lên như vậy, cố tình lại là kẻ bảnh chọe.”

Đương nhiên Du Ngôn không biết mình vừa bị tỳ nữ kia khinh bỉ một hồi, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của mình trong gương, tựa hồ như muốn nhìn xuyên thủng cái gương.

Không nhúc nhích…

Lúc ngây người, thì nhìn cái gương… Nếu không, nghĩ về chủ nhân thử xem.

Ủa! Thật sự run rẩy kìa! ( ⊙ - ⊙ )

Lúc này bên chủ viện phủ thành chủ, Trưởng Tôn Vinh Cực đứng trên tảng đá lớn ở đại viện, nhìn đám hắc y nhân ra ra vào vào phòng ngủ. Trong tay bọn họ cầm các loại công cụ, xem bộ dạng chắc là thay đổi phòng ốc?

“Chủ tử.” Phong Giản đi tới, ghé vào tai Trưởng Tôn Vinh Cực nói nhỏ.

Trưởng Tôn Vinh Cực mím môi: “A Lung sờ đầu hắn?”

“…Dạ.” Phong Giản không biết nói gì ngoài vâng dạ.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực rơi vào mái ngói xanh. Dùng ngói ném người ta hai lần hình như thành thói quen rồi. Tầm mắt hắn rất nhanh liền thu hồi, Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Thế thì…”

Phong Giản không hiểu rõ, kiên trì hỏi: “Ý chủ tử là?”

Điêu bộ của Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn cao quý và lạnh lùng như cũ, chậm rãi nói: “Cạo sạch tóc của hắn đi.”

“… Dạ” Phong Giản yên lặng đáp.

Chủ tử, ngài tiếp tục như vậy thì hình ảnh chủ tử anh minh thần võ trong lòng chúng thuộc hạ sẽ hoàn toàn sụp đỗ hết à!

Như vậy có được không?

Cạo trọc đầu…cách này thật ngây thơ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.