Chương trước
Chương sau
Edit: Tịch Ngữ

“Nghe nói, hôm qua, Bạch tướng quân tự mình đến phủ Võ vương tìm Võ vương gia lí luận…

“Không biết Bạch tướng quân và Võ vương gia nói cái gì, lúc Bạch tướng quân đi ra vẻ mặt ông ấy rất quái dị.”

“Hèn gì Bạch tướng quân tức giận như vậy, con gái lớn gả cho Võ vương gia làm phi, chưa tới một năm liền chẳng biết đi đâu, hôn sự của đứa con gái thứ hai thì chưa định xuống, tung tích Vũ vương gia vẫn chưa tìm biết được, người làm cha như ông sao không đau lòng…”

“Không chỉ như vậy, Bạch tiểu công tử ngày nào cũng đều nằm ì ở phủ Võ vương…”

“Này, ta cũng biết, Bạch tiểu công tử là vì bênh vực cho Võ vương phi…”

“Sai rồi! Hắc hắc hắc, ta nghe nói Bạch tiểu công tử bị ái thiếp mới của Võ vương gia mê hoặc, hận không thể ngày ngày ở bên cạnh nàng…”

“Cái gì? Thật sự như vậy à?”

Trong thành Kỳ Dương, lời đồn nổi lên bốn phía, chỉ cần đi trên đường cái hoặc là quán trà quán rượu đều có thể nghe được chuyện có liên quan đến Trưởng Tôn Vinh Cực và ái thiếp mới, ngoại trừ những nghị luận này, còn có chuyện liên quan đến ngày sinh nhật của thái hậu, dân chúng hi vọng sinh nhật lần này của thái hậu sẽ đem lại lợi ích tốt đẹp cho bọn họ.

Nhưng, lời đồn truyền đi có hung ác bao nhiêu, hai đương sự đều có thái độ không liên quan tới mình, dĩ nhiên là khuyến khích tin đồn này càng nhiều thêm. Hơn nữa, Trưởng Tôn Vinh Cực không có ra mặt ngăn cản, cũng không có đem người ta treo ở cửa thành, việc này càng khiến cho dân chúng hoài nghi Bạch Thủy Lung bị thất sủng, ái thiếp mới kia cực kì được yêu thích.

Bao gồm cả mấy vị hoàng tử và quý nữ cũng cảm thấy tò mò.

Con cháu quyền quý của Tây Lăng trong Hội Văn Thơ nổi hứng tổ chức tụ họp, dĩ nhiên, tụ họp này lấy việc tranh tài thơ văn và ngắm cảnh làm chính. Trên thực tế, nói trắng ra chính là một đám con ông cháu cha ăn no rửng mỡ học đòi văn vẻ; nói uyển chuyển hơn một chút chính là tiệc xem mắt. Các loại tụ tập ăn chơi như thế này, chỉ cần có thời gian và cơ hội bọn họ liền tụ họp lại với nhau.

Thiệp mời của Hội Văn Thơ là mảnh ngọc được bao bọc bởi gấm rực rỡ , tổng cộng đưa tới phủ Võ vương hai thiệp mời. Người mời là lục hoàng tử, một thiệp cho Trưởng Tôn Vinh Cực, một thiệp cho Thủy Lung. Nhưng, thiệp mời của Thủy Lung không có ghi tên, dù sao thì hiện tại người trong thành Kỳ Dương không ai biết tên của ái thiếp mới của Võ vương gia.

Nếu Thủy Lung thật sự là ái thiếp mới của Trưởng Tôn Vinh Cực, như vậy việc lục hoàng tử đưa thiệp mời đến cho nàng, chứng tỏ Thủy Lung có đủ mặt mũi.

Nhưng, đối với chuyện tụ họp của đám con cháu quyền quý, chắc chắn là sẽ có tình huống phiền toái, Thủy Lung căn bản không có bất kì hứng thú nào. Về phần Trưởng Tôn Vinh Cực, so với việc thâm gia mấy cuộc tụ họp nhàm chán này, hắn thích ở bên cạnh Thủy Lung hơn.

Phải biết rằng, ở bên ngoài, Tiểu Hỏa Hồ bé nhỏ của hắn sẽ mắc cỡ, nàng ít làm nũng với hắn hơn.

Nếu Thủy Lung biết được ý nghĩ này của Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung nhất định sẽ xùy một tiếng, thầm oán: Cũng không biết là người nào làm nũng, da mặt dày hơn tường thành, hoàn toàn đem người ngoài làm không khí.

Hai người nhập được thiệp mời đều vứt qua một bên, tiêp tục ở trong phủ làm trạch. (Trạch nam, trạch nữ)

Cho tới buổi trưa, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đang ăn cơm trưa, Hướng Dương mang vẻ mặt háo sắc đi vào, hướng về Thủy Lung quỳ gối: “Tiểu thư, tam công tử xảy ra chuyện, mời tiểu thư qua xem một chuyến.”

“Ờ.” Thủy Lung bỏ đũa xuống.

Trưởng Tôn Vinh Cực gắp miếng thịt đút cho Thủy Lung: “Lúc ăn cơm phải nghiêm túc.” Ánh mắt lơ đãng liếc xéo Hướng Dương.

Hướng Dương bị tầm mắt của hắn làm đứng hình, trán đầy mô hôi, vẻ mặt sốt ruột, xấu hổ nhìn Thủy Lung.

Thủy Lung há mồm ăn thịt mà Trưởng Tôn Vinh Cực đút, nói với hắn: “Hắn là em trai của ta.”

“Đều không phải.” Mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh tanh nói.

Cuối cùng, Thủy Lung cũng hiểu ý thức độc chiếm của hắn mãnh liệt chừng nào, đây là không muốn xử lí chuyện của Bạch Thiên Hoa, ngay cả nàng đối với người khác quan tâm một chút cũng không đươc!

Sóng mắt Thủy Lung chợt hiện, nàng biết chính mình càng để ý Trưởng Tôn Vinh Cực càng không chịu nghe. Nàng đứng lên, đi tới bên người Trưởng Tôn Vinh Cực, hôn nhẹ hắn một cái, gần như đụng vào lông mi và lông mày của hắn, nhìn chằm chằm hắn: “Không ai có thể so với ngươi.”

Tấn công bằng tình cảm dịu dàng và nhẹ nhàng như thế, Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn bại trận.

Từ thành Nam Vân về thành Kỳ Dương – phủ Võ vương, đây coi như là lần đầu tiên Thủ Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ra khỏi cửa.

Dọc đường đi, Hướng Dương kể lại mọi chuyện cho Thủy Lung nghe: “Hôm nay, ở Quốc Tử Giám, Tam công tử được hoàng tử mời tham gia tụ họp Hội Văn Thơ. Trong Hội Văn Thơ, tiểu công tử không vui nên có uống rượu, sau đó nghe người ngoài nói xấu tiểu thư, còn chế nhạo tam công tử si mê ái thiếp mới của Võ vương gia, nói năng bậy bạ về tam công tử và tiểu thư, tam công tử không nhịn được liền tranh cãi với bọn họ, sau đó thì đánh nhau.”

Thủy Lung biết tính cách của Bạch Thiên Hoa coi như là chí tình chí nghĩa, là người dễ dàng xúc động, mặc dù một năm ra được rèn luyện khiến hắn thu liễm một chút, thế nhưng mỗi khi nàng có chuyện hắn liền bùng nổ.

Quý nữ thành Kỳ Dương nhiều chuyện nàng hiểu rõ, chửi người cũng không mang theo bẩn thỉu, trong lời nói thường giấu lưỡi dao, cố tình Bạch Thiên Hoa giống hệt Bạch tướng quân, không quen mắng chửi người khác, thường xuyên bị người ta dùng lời khiêu khích làm tức giận.

Hướng Dương bất đắc dĩ nói: “Tính cách tam công tử mạnh mẽ, nếu như không phải thật sự hết cách, nô tài cũng không đến tìm tiểu thư.”

Thủy Lung gật đầu ánh mắt nhìn về phía trước.

Phía trước là hồ nước, mặt hồ phẳng lặng, ánh mặt trời phản xạ ánh sáng lóng lánh. Giữa hồ có con thuyền hoa khổng lồ xa hoa, đang trôi lơ lửng giữa hồ, xa xã cũng có thể nhìn thấy nhóm người qua lại, trong gió nhẹ loáng thoáng nghe được tiếng trúc đong đưa.

“Tiểu thư, bến tàu có thuyền nhỏ, có thể ra đó.” Hướng Dương chỉ vào bến tàu.

“Không cần.” Thủy Lung điểm nhẹ mũi chân, người liền như đám mây trôi bồng bềnh trên mặt nước. Chỉ thấy đầu ngón chân của nàng giẫm lên mặt hồ, từng vòng sóng gợn lăn tăn, bóng dáng như bay về phía thuyền hoa.

Thân pháp của nàng lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy. Tuyệt kì, huyền ảo lại sắc bén không chút dư thừa. Điều này khiến Hướng Dương ngây người, không những có dáng người xinh đẹp như tranh vẽ, Thủy Lung còn có bản lĩnh khiếp người như vậy. Võ vông của tiểu thư khi nào thì lợi hại như vậy?

Ở bến tàu, người xung quanh thấy bóng dáng Thủy Lung đạp nước mà đi cũng kinh hô, thậm chí còn có người ngẩn tò te, cư nhiên dám đuôi theo, ‘phù phù’ tiếng vật gì đó rơi vào nước.

Ánh mắt lạnh lẽo của Trưởng Tôn Vinh Cực đảo quanh nhìn đám người ngắm Thủy Lung, đáy mắt tối xuống, giơ tay chém ra một chưởng.

“A a a.” Đám người ở bến tàu kinh hô, lần này không phải vì Thủy Lung mà vì bị chưởng phong của Trưởng Tôn Vinh Cực đánh tới, người người nghiêng ngã, có nhiều người trượt chân rơi xuống nước, khiến cho bộ dạng của họ rất nhếch nhác. May mà bọn họ ở sát bến tàu, trong đó cũng có người biết bơi, không có cảm xúc của người chết đuối.

Hướng Dương bị giật mình tỉnh giấc, nhìn cảnh tượng trước mắt liền cúi đầu, mồ hôi ào ào tuôn trên trán. Võ vương gia đúng là ghen tuông quá mức rồi! Nhìn một chút cũng không được, nếu sau này có người đàn ông khác để ý tiểu thư, như vậy chẳng phải tìm chết sao?

Biểu hiện thức thời của hắn rất có hiệu quả. Trưởng Tôn Vinh Cực không thèm liếc hắn một cái, bóng dáng đuổi sát theo sau Thủy Lung. Lúc này, Hướng Dương mới ngẩng đầu lên, phát hiện thân pháp của Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung cực kì giống nhau, rõ ràng từ một nguồn mà ra.

Lúc còn mười thước nữa mới đến thuyền hoa, Thủy Lung đã nhìn rõ tình huống trên thuyền hoa.

Chỉ thấy trên boong thuyền của thuyền hoa, có rất nhiều nam nữ vây quanh, vẻ mặt bọn họ đều khác nhau, mọi người đều mang vẻ mặt trêu tức xem trò vui, tiếng ồn ào truyền khắp con thuyền. Chính giữa là mặt đất đầy hỗn loạn, có mảnh vỡ của bình tách, có vụn ghế, bàn, …cùng với người trẻ tuổi bẻ tay nhau.

“Cho ngươi nói! Cho ngươi nói!” Bạch Thiên Hoa dùng sức, đè thiếu niên mười bả mười tám tuổi xuống mặt sàn, liên tục vung quyền đánh vào mặt hắn, vẻ mặt hung hăng xấu xí: “Ta đánh ngươi cái đồ miệng có không thể mọc ngà voi!”

“Ngươi đâu, chết hết rồi hả?” Thiếu niên bị đánh đến nói chuyện ú ớ, rống giận.

Chung quanh có hai người đem Bạch Thiên Hoa kéo ra, giúp thiếu niên kia đánh hắn.

Bạch Thiên Hoa nhỏ tuổi hơn bọn họ, hai tay làm sao đấu lại bốn tay, hơn nữa hắn uống rượu, đầu óc có chút choáng váng. Hắn âm trầm trừng mấy người kia, sát khí khiến người ta không khỏi giật mình.

“Hừ! Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói!” Thiếu niên nằm dưới đất đứng lên, đầy ác ý liếc nhìn Bạch Thiên Hoa, nói từng chữ: “Chị của ngươi là kẻ xấu xí, Bạch Thủy Lung chính là kẻ xấu xí nhất thiên hạ, bị Võ vương gia vứt bỏ là xứng đáng, ả không những là kẻ xấu xí còn là mụ la sát, lòng dạ rắn độc.”

“A a a a a a a a a!” Hai mắt Bạch Thiên Hoa đầy tơ máu, nhắm về phía thiếu niên kia.

Nhưng, thân thể hắn bị hai người kia nắm giữ, thiếu niên kia hoảng hốt, sau đó nghĩ rằng hắn bị nắm chặt không thể nhúc nhích, lập tức đắc ý cười to, đấm vào mũi Bạch Thiên Hoa, máu mũi của hắn chảy ròng ròng, cười mắng: “KHông chỉ Bạch Thủy Lung, ngay cả ngươi cũng vậy. Dám nhìn trộm ái thiếp của tỷ phu mình, thật không biết xấu hổ! Ai yo, ngươi nói một chút có mọi người nghe xem, có phải ái thiếp của Võ vương gia rất xinh đẹp không, có phải ngươi đã cùng nàng ta có gì đó không thể nói cho người khác nghe? Ha ha ha, cái gì mà bênh vực cho tỷ tỷ, thật ra là thông đồng với ái thiếp của tỷ phu mình, thật vô sỉ, thật không biết xấu hổ!”

“Ngươi nói bậy!” Bạch Thiên Hoa phun nước miếng về phía thiếu niên kia, tức giận mắng to: “Tỷ tỷ ta không phải người xấu xí, tỷ tỷ ta là mĩ nhân, trên đời này chỉ có tỷ tỷ ta là người xinh đẹp nhất. Tỷ phu của ta không hề có ái thiếp mới, đó là tỷ tỷ ta! Đó là tỷ tỷ ta! Đều là tại ta nhìn lầm mới có lời đồn,đều là ta sai, đó là tỷ của ta!”

“Ngươi!” Thiếu niên tức giận dùng ống tay áo lau chất lỏng trên mặt, mặt đỏ lên. Bỗng nhiên, hắn rút một thanh kiếm ngắn ra, mắt âm u nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hoa: “Ngươi dám phun nước miếng vào ta, hôm nay, ta khiến cho ngươi biết lợi hại của ta.”

“Vạn Toàn Tường!” Lục hoàng tử đứng xem nãy giờ lên tiếng. Bọn họ cãi nhau thì thôi, nhưng động dao động kiếm thì không được!

Thiếu niên nghe lời của lục hoàng tử nói có chút do dự, mặt mũi của hoàng tử gã không thể không nể mặt.

“Mấy vị điện hạ đều nhìn thấy chuyện hôm nay là do Bạch Thiên Hoa gây sự trước.” Vạn Toàn Trường nói với nhóm hoàng tử, vẫn không chịu thu dao nhỏ: “Hội Văn Thơ hôm nay bị hắn hủy gần hết, làm sao có thể buông tha hắn.”

Lục hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử liếc nhìn nhau. Nếu có Bạch Thủy Lung ở đây, bọn họ sẽ quan tâm một chút, nhưng hiện tại Bạch Thủy Lung đã thất sủng, còn chẳng biết đang ở đâu thì…

“Bạch Thiên Hoa tuổi nhỏ dễ dàng xúc động. Vả lại, hắn có uống rượu, ngươi lớn tuổi hơn hắn, nên có lòng khoan dung.” Tứ hoàng tử nói giúp Bạch Thiên Hoa, phần lớn là do Ôn Tuyển Các đem lại lợi ích tốt cho hắn.

Vạn Toàn Tường nghe xong không cam lòng, trong lòng khẽ rục rịch, dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng bọn đang giữ Bạch Thiên Hoa.

Hai đồng bọn hiểu ý hắn, liền thả lỏng Bạch Thiên Hoa, cố ý để hắn đánh về Vạn Toàn Tường.

Lúc này, đầu óc Bạch Thiên Hoa không tỉnh táo, căn bản không nghĩ được cái gì hết. Khi đến gần Vạn Toàn Tường đang cười tràn ngập tính toán thì cảm nhận được nguy hiểm, thân thể liền nghiêng qua tránh né.

Nhưng, Vạn Toàn Tường không chịu buông tha, gã giả bộ kinh hô, sau đó nghênh đón Bạch Thiên Hoa, vươn chân cản Bạch Thiên Hoa, mắt thấy Bạch Thiên Hoa bay qua lan can rơi vào hồ nước, gã nghĩ vẫn chưa đủ, đưa đoản kiếm lên, đoản kiểm đâm vào bụng Bạch Thiên Hoa.

Một nhác này tuy không lấy mạng, nhưng có thể khiến Bạch Thiên Hoa chịu đau đớn.

Mặc dù đầu óc Vạn Toàn Tường nhỏ, nhưng không ngu. Gã biết nếu gã giết Bạch Thiên Hoa, chính gã cũng không sống nổi. Nhưng dạy dỗ Bạch Thiên Hoa thì ngược lại, hắn có thể bình yên vô sự.

“Ô!” Bạch Thiên Hoa kêu lên, ánh mắt dần thanh tỉnh không ít. Thân thể xiêu vẹo, bay qua lan can, sắp rơi vào hồ nước lại bắt được lan can, cả ngươi treo ở lan can thuyền hoa.

“Mau! Kéo hắn lên!” Tứ hoàng tử sẳng giọng, lườm Vạn Toàn Tường, ra lệnh cho người kéo Bạch Thiên Hoa lên.

Vạn Toàn Tường vẻ mặt vô tội: “Tự hắn nhào tới thôi, liên quan gì ta…” Lời gã chưa kịp nói hết, ý cười

Trong mắt còn ngưng tụ. Đột nhiên, gã cảm thấy ngực đau xót, cả người liền bay ra ngoài.

“Phốc!” Vạn Toàn Tường ngã xuống phun một bụm máu, muốn mở miệng mắng người lại phát hiện cả thuyền hoa lại im lìm xuống. Loại tình huống đang ầm ĩ lại bất thình lình yên ắng xuống rất kỳ quái, gã nhìn chung quanh, phát hiện mọi người đang cùng nhìn một hướng.

Vạn Toàn Tường không khỏi nhìn theo tầm mắt cảu mọi ngườ, khi thất thân ảnh kia, gã cũng si mê.

Thiếu nữ mặc áo đỏ đẹp như tiên nữ đạp nước mà đi, giống như yêu tinh trong hồ nước xuất hiện. Nước xanh trời biếc, vạn vật đều không sánh bằng vẻ đẹp của cô gái này, thanh tú tao nhã mà diêm dúa lẳng lơ.

Sóng mắt rực rỡ của thiếu nữ lưu chuyển nhìn mọi người. Không biết nàng nhìn thấy vật gì khiến nàng yêu thích mà lại cười nhạt. Nụ cười này làm cho mọi người đều hít thở không thông.

Ánh mắt mọi người nhìn theo chuyển động của nàng, thấy nàng vươn tay kéo Bạch Thiên Hoa đang bám ở thành lan can. Đem hắn lên thuyền hoa giống như hắn không có chút trọng lượng nào, ngồi xổm bên cạnh hắn, lúc ánh mắt nhìn vết thương ở bụng hắn, khẽ chau mày lại.

Mỗi cái nhăn mày, lại khiến trái tim mọi người lại cứng lại. Hận không thể đem những gì mình có dâng cho nàng, chỉ là đổi lấy nụ cười giai nhân, xóa bỏ đi ưu buồn giữa trán nàng.

“Ta, ta có, trên người ta có, có thuốc chữa thương.” Thanh âm của một người ngơ ngáo vang lên, phá vỡ cảnh mộng ảo này. Khiến không ít người tức giận quay đầu nhìn về chỗ phát ra âm thanh kia, liền thấy một người đàn ông mập mạp đỏ mặt, bộ dạng xấu xí không chịu nổi.

Gã cũng không biết tại sao mình lên tiếng, trên người gã luôn mang theo thuốc chữa thương, thuốc gia truyền có thể cứu mạng. Nhưng loại thuốc tốt cứu mạng lại cho Bạch Thiên Hoa chỉ bị thương ngoài da, dùng thật phí, cực kỳ lãng phí.

Nhưng, gã nói xong lại không thấy hối hận, trái lại có chút mong chờ được chấp nhận.Chỉ muốn cô gái kia hài lòng, để nàng nhìn gã, gã nguyện ý đem thuốc giao ra, hận không thể tự mình đưa tới tay nàng.

“Ta biết y thuật, ta có thể giúp Bạch tiểu công tử chữa trị…”Một giọng nói nhỏ vang lên

“Mau lái thuyền hoa về, Bạch công tử cần nghỉ ngơi.” Một kẻ giả bộ có lòng tốt đề nghị.

“Bạch tiểu công tử cát nhân thiên tướng, không có việc gì…”

Cả đám dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện, tựa như sợ gây ồn ào đến ai đó.

Hoàn toàn khác xa với lúc bọn họ xem trò vui, lúc này, cả bọn đều quan tâm Bạch Liên Hoa không gì sánh nổi.

“Khụ, khụ, khụ.” Tiếng hoa khan của Bạch Liên Hoa khiến mọi người m lặng.

Lúc này, đám đàn ông hối hận, vì sao trên người bọn họ không có đem theo thuốc chữa thương. Đồng thời đố kỵ với Bạch Thiên Hoa, dựa vào cái gì hắn được ô gái này ưu ái!

“Tỷ?” Bạch Thiên Hoa trừng hai mắt hung ác đầy sát khí. Nhưng khi thấy rõ người trước mắt, ánh mắt hung ác liền biến thành mê man, ngay sau đó liền thương cảm, ỷ lại: “Tỷ, tỷ…tỷ…”

Một khắc trước còn như co sói đói, một khắc sau lại giống con thỏ nhỏ.

Thủy Lung định vò đầu hắn theo thói quen, chợt thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đến, liền đổi thành dùng ngón tay búng vào ót hắn: “Túi nước mắt!” Đưa tay về Trưởng Tôn Vinh Cực: “Cho viên kẹo.”

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh mặt, lấy hộp kẹo trong túi áo ra, đưa cho Thủy Lung một viên màu xanh lá cây.

Thủy Lung không thèm nghĩ nhiều nhét vào miệng Bạch Thiên Hoa.

Nàng biết số kẹo này đều là cực phẩm quý hiếm, thuốc dưỡng sinh và thuốc trị thương không thể so với nó.

“Huhuhuhu” Kẹo vừa vào miệng, đôi mắt ngập nước của Bạch Thiên Hoa thật sự rơi nước mắt, một phen nước mắt nước mũi tèm lem, tay run run muốn giữ Thủy Lung: “Rất…chua…tỷ…huhuhu…”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhanh chóng kéo Thủy Lung về phía sau, ôm lấy nàng, ánh mắt không thân thiện nhìn Bạch Thiên Hoa.

Trán Thủy Lung đầy vạch đen, Bạch Thiên Hoa cũng như vậy, không cần phải nói viên kẹo màu xanh lá kia có vấn đề, hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực: “Sao vậy?”

“Kẹo” Trưởng Tôn Vinh Cực hờ hững.

Thủy Lung nghi ngờ nhìn hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực bị nàng nhìn một hồi, mới mở miệng nói: “Mùi vị mới.”

“….” Thủy Lung nhìn Bạch Thiên Hoa, lạ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt rất không thân thiện. Nếu hắn dám cho nàng ăn kẹo có vị này…

Mặc dù viên kẹo có mùi vị mới rất kinh khủng, nhưng rất có tác dụng. Cảm giác đau nhức ở vết thương của Bạch Liên Hoa giảm đi rất nhiều. Nhưng hắn không thể xác định, kẹo này có phải là kẹo thuốc hay không, vì vị chua của kẹo khiến hắn không nhận ra.

Ba người tương trợ lẫn nhau rơi vào mắt mọi người, vẻ mặt biến đổi rồi lại biến đổi, tràn đầy nghi hoặc và ngạc nhiên.

Vì sao Bạch Thiên Hoa gọi cô gái thần bí nài là tỷ? Thái độ với nàng lại thân thiết?

Vì sao Võ vương ôm cô gái này, bộ dạng thân mật, thậm chí là cực kỳ thân mật.

Vì sao thái độ của cô gái này đối với hai nguồi kia rất tự nhiên, tựa như đã sớm tập thành thói quen.

Nàng, rốt cuộc nàng là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.