Chương trước
Chương sau
Edit: Tịch Ngữ

Trong mắt phần lớn hoàng tử, công chúa, hành động của Trưởng Tôn Vinh Cực chính là không để hoang thất vào trong mắt, không hề kiêng nể ở trước mặt làm hoàng thất mất mặt.

Trên thực tế, bọn họ làm sao biết. Nếu không phải Thủy Lung đang ở trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực. Khiến tâm tình của hắn tốt lên, nên hắn mới lười làm lớn chuyện trong ngày mừng thọ của thái hậu. Lúc nãy, Cần Vương hoàn toàn có thể không bị đá hai cái thôi đâu, hơn nữa còn có thể bị mù mắt, hoặc là tính mạng bị nguy hiểm.

Trưởng Tôn Vinh Cực là một người rất tàn khốc, ngay cả Thủy Lung cũng chưa từng thấy rõ. Chỉ có đám người Phong Giản theo bên cạnh hắn lâu dài mới hiểu được… Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực thay đổi, mới có thể thường biểu hiện luống cuống.

Không để ý đến suy nghĩ của người khác như thế nào, Trưởng Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung ngồi vào chỗ ngồi.

Vị trí của bọn họ ở hàng đầu, bên cạnh chính là chỗ ngồi của hoàng thượng và thái hậu, chỉ là hiện giờ hai người này chưa đến.

"Hoàng thúc, hoàng thẩm." Cách chỗ ngồi của hai người không xa chính là chỗ của công chúa Khuynh Nhan, Trưởng Tôn Thanh Thanh.

Vữa nãy, Trưởng Tôn Thanh Thanh không có đi theo Cần Vương nghênh đón bọn họ, nhưng cũng nhìn thấy trò khôi hài lúc nãy. Vẻ mặt không nhìn ra biểu tình đặc biệt gì hết, thái độ đoan trang lễ độ chào hỏi hai người, quan sát gương mặt Thủy Lung trong nháy mắt, đáy mắt hiện lên kinh diễm khen ngợi, nhưng không có cảm xúc dư thừa.

Trưởng Tôn Vinh Cực liếc nàng ta một cái, hơi gật đầu, thái độ không chút nào thân cận.

Thủy Lung cười khẽ một tiếng, nói với Trưởng Tôn Thanh Thanh: “Đã lâu không gặp, Khuynh Nhan công chúa vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.”

Thái độ này, lúc đầu gặp Trưởng Tôn Thanh Thanh nàng đã thấy qua. Nhưng mặt mày mỉm cười giống hệt như năm đó, trong mềm mại nhã nhặn lộ ra khí chất tiêu sái, giọng điệu nói chuyện giống như công tử phong lưu, cố tình thay đổi dung mạo khác có loại hấp dẫn làm người ta hồn xiêu phách lạc, đuôi mắt tà nghễ như lưỡi câu, lúc nào cũng mê hoặc lòng người.

Trưởng Tôn Thanh Thanh ngẩn người, trong lòng giống như bị cảnh đẹp làm mờ mịt. Nàng ta lấy lại tinh thần, thái độ vẫn đoan trang đối với Thủy Lung: “Hoàng thẩm gọi Thanh Thanh là được. Nếu nói là động lòng người, Thanh Thanh không thể so với hoàng thẩm.”

Thủy Lung híp mắt, sóng mắt long lanh, rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thật ra, đây cũng là thói quen xấu của Thủy Lung.

Hôm nay, Trưởng Tôn Thanh Thanh mặc váy áo rực rỡ nhưng không tục tằng, nàng ta mặc quần áo nhiều màu lại không không hề cản đi nét minh diễm động lòng người của nàng ta, ngược lại khiến nàng ta càng chói mắt. Khuôn mặt được trang điểm nhã nhặn, tóc mai tinh xảo, vài cây trâm vàng hình quạt cài trên tóc, tôn lên mái tóc mềm mại, đen nhánh.

Tư thế ngồi của nàng ta vô cùng tao nhã, biểu tình chuẩn mực, mỗi cái nhăn mày, cười nói đều đúng đắn, khiến khí chất công chúa đoan trang cao quý toát ra rất tự nhiên. Làm người khác căn bản không có dũng khí dòm ngó.

Mĩ nữ như vậy khiến người ta cảm thấy rất có tính khiêu chiến, cũng khiến người ta muốn đánh gục hình ảnh cao tít trên cao nàng ta.

Thủy Lung nghĩ, đây có lẽ là sức hấp dẫn của Trưởng Tôn Vinh Cực, chính là lí do vì sao nàng ta được gọi là đệ nhất mĩ nhân của Tây Lăng quốc. Tuy dung mạo không phải là đẹp nhất Tây Lăng, nhưng các cô gái trẻ trong giới quý tộc không có người có thân phận và khí chất này.

Kiếp trước, nàng cùng đám anh em hằng đêm đều rong chơi ở hộp đêm, luôn có hứng thú với loại người đẹp này.

Đừng hiểu lầm, cái loại hứng thú này không phải hứng thú như tình yêu, lúc đó Thủy Lung căn bản không có khái niệm yêu đương này. Hứng thú của nàng chỉ là thói quen hứng thú đối với kẻ mạnh mà thôi, đó là dục vọng muốn chinh phục, một thói hư tật xấu.

Nàng chưa từng cho rằng suy nghĩ của mình khác với đám anh em, đám anh em đi hộp đêm thường kiếm người đẹp, đương nhiên nàng cũng có gái đẹp ngồi chung, chỉ là đối với loại mĩ nữ như Trưởng Tôn Thanh Thanh, phá lệ có hứng thú đùa một chút thôi.

Lúc này, hàng ghế đầu không có nhiều người, Trường Tôn Thanh Thanh chủ động chào hỏi, khiến Thủy Lung đang buồn chán có hứng thú nói chuyện, vô cùng tự nhiên có thói quen như vậy, có chút xíu vô lại.

Cái này giống như tiệc rượu của giới thượng lưu ở hiện đại, một mĩ nữ nghiêm chỉnh đến chào hỏi, một anh chàng trai đẹp lười biếng, cuồng dã không nhịn được muốn trêu chọc mĩ nữ.

Thủy Lung không có chú ý tới Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi bên cạnh mình đã biến sắc, nàng đặt một tay lên tay ghế, chống cằm, hơi nghiêng đầu rất quyến rũ, sóng mắt long lanh lấp lánh mang chút ý cười xảo quyệt, thản nhiên nói với TRưởng Tôn Thanh Thanh: “Thanh Thanh ca ngợi như vậy, ta thật sự rất vui.”

Nàng kêu một tiếng ‘Thanh Thanh’ rất là tự nhiên, không hề cố tình quyễn rũ, nhưng ai nấy đều nhận ra được nàng cố ý trêu đùa, phần cợt nhã vô lại này làm người ta dở khóc dở cười nhưng không có phản cảm. Thậm chí, còn làm tin người ta loạn nhịp.

Lúc này, Trưởng Tôn Thanh Thanh có cảm giác như vậy đó.

Nàng ta ngạc nhiên nhìn thái độ của Thủy Lung, cảm thấy bản thân bị một cô gái như Thủy Lung trêu chọc rất buồn cười, nhưng khi nhìn vào ánh mắt long lanh trong suốt của Thủy Lung, lòng không khỏi khẩn trương và loạn nhịp. Có chút ão não vì bản thân không nảy sinh chán ghét, thậm chí còn ép buộc bản thân không được phản kháng ánh mắt nhìn chăm chú kia, mặt đỏ bừng như trái táo.

“Hoàng, hoàng thẩm.” Trưởng Tôn Thanh Thanh bối rối, tự giận mình buồn bực khẽ kêu, cảm giác rất ngây thơ khiến nàng ta xấu hổ nũng nịu.

Ý cười trên môi Thủy Lung càng sâu, nụ cười càng lưu manh, vô tội hỏi: “Ừm? Làm sao vậy?”

Trưởng Tôn Thanh Thanh bị thái độ của nàng làm cho dở khóc dở cười, lại cảm thấy nụ cười của nàng cực kì lưu manh, lại giả vờ vô tội, ánh mắt hết sức linh đông, rất đẹp. Nàng ta không nhịn được muốn cười, nhưng nghĩ lại thấy không nên, cuối cùng cố chịu đựng. Thế nhưng ánh mắt nhìn vào Thủy Lung, rõ ràng đã không còn đoan trang xa cách như ban đầu, khiến người đứng bên ngoài thấy được, còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ rất tốt, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

"Thanh Thanh?" Thủy Lung ngờ vực gọi nàng ta.

Trưởng Tôn Thanh Thanh không khỏi khẽ lườm nàng, nhưng chính nàng ta không có phát hiện, cái lườm của nàng ta mang theo ý cười rất rõ ràng, khiến người ta cảm thấy cái trừng này không hề có uy lực, thậm chí còn có cảm giác như… ‘liếc mắt đưa tình.’

Nàng công chúa luôn luôn đoan trang, đột nhiên có dáng vẻ yếu ớt của thiếu nữ làm nhóm công tử quý tộc phải ngẩn ngơ, đồng thời cảm thấy Trưởng Tôn Thanh Thanh rất tươi đẹp, tò mò không biết từ lúc nào quan hệ giữa Trưởng Tôn Thanh Thanh và Bạch Thủy Lung lại tốt như vậy, còn trêu đùa với Thủy Lung.

“Ha ha.” Thủy Lung bị lườm mà cười, tiếng cười thanh thúy chọc Trưởng Tôn Thanh Thanh có cảm giác xấu hổ, lúc nhìn về Thủy Lung, đúng lúc nàng cũng nhìn sang.

Thiếu nữ có ánh mắt trong suốt lại cố tình mang vẻ lưu manh, chu sa trời sinh ngay giữa tâm mi càng lúc càng nóng bỏng, phong thái tuyệt mĩ khiến người ta động lòng. Thân là con gái như Trưởng Tôn Thanh Thanh cũng nhìn ngẩn ngơ, cư nhiên trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ, nguyện ý bỏ ra hết thảy chỉ vì tốt đẹp của đối phương.

“Hừ.” Âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Trưởng Tôn Thanh Thanh cảm thấy tinh thần thanh tỉnh, trong nháy mắt vẻ mặt liền khó coi, phần lớn là xấu hổ. Nàng cư nhiên có ý nghĩ và kích động như vậy, đúng là ma xui quỷ khiến!

Lúc này, cổ tay Thủy Lung bị Trưởng Tôn Vinh Cực năm chặt, bắt buộc nàng phải nhìn hắn, không kịp suy nghĩ liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn ra vẻ mặt lo lắng của nàng, chút tức giận dịu bớt xuống, nhưng sắc mặt vẫn khó coi, giọng điệu hầm hầm: “Lại đây ngồi!”

Giọng điệu này thật không tốt chút nào, thậm chí có thể nói là ra lệnh!

Thủy Lung không có tức giận, nghi ngờ không biết vì sao Trưởng Tôn Vinh Cực đột nhiên buồn bực. Mặc dù nói tâm tình của hắn đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng chưa từng vô lí.

Trưởng Tôn Vinh Cực không vui với động tác chậm rì rì của nàng, còn tưởng rằng nàng cam tâm tình nguyện, xiết chặt tay nàng kéo về phía hắn.

Thủy Lung dựa theo lực của tay hắn đứng lên, cười hỏi: “Ngồi?”

Giọng nói dịu dàng và thái độ ngoan ngoãn của Thủy Lung, khiến Trưởng Tôn Vinh Cực không thể tiếp tục có hành động thô lỗ. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngồi trên đùi ta.”

Thủy Lung hơi nhướng mày: “Cái này không hợp quy cũ, là không kính trọng thái hậu.”

Hôm nay là ngày mừng thọ của thái hậu, mỗi người đều phải cung kính bà ta mới đúng. Nếu nàng thật sự ngồi trên đùi Trưởng Tôn Vinh Cực, cho dù là trong ngày sinh nhật của trưởng bối, cũng là không kính trọng thái hậu.

"Dong dài." Vẻ mặt Trường Tôn Vinh Cực lạnh nhạt, dứt khoát kéo Thủy Lung vào lòng mình.

Thủy Lung thuận thế ngồi trên đùi hắn, cười rất vô tội: “Đây đều là ngươi ép ta nha.”

Trưởng Tôn Vinh Cực bị thái độ của nàng chọc cười. Nhưng mới nở nụ cười, hắn liền ngừng. Tại sao luôn buông tha cho Tiểu Hồ Ly thích quyến rũ người ở khắp nơi!?

Vẻ mặt trước cười sau giận của hắn lọt vào mắt Thủy Lung, miễn cưỡng liếc một cái, cảm thấy có cái gì đó không bình thường.

Xưa nay, tính cách của hắn luôn thất thường, thay đổi như chong chóng là bản sắc của hắn, nàng đã sớm có thói quen rồi.

Hành động và thái độ của hai người, mọi người đều nghe thấy rõ. Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, nhưng không ai dám mở miệng, chỉ là im lặng quang sát, thầm nghĩ: Võ vương gia đúng là không đặt thái hậu vào mắt.

Suy nghĩ của mọi người, Trưởng Tôn Vinh Cực không biết, tâm tư của hắn đều đặt trên người Thủy Lung. Lúc này, hắn đang bưng gương mặt cười đến vô tội của nàng, lạnh lùng chất vấn: “Ta ép nàng? Nói thế thì, nàng hoàn toàn không thích ta ôm nàng?”

Diện mạo hắn rất tốt, tuấn mĩ tuyệt trần, ngũ quan như tranh vẽ. Nhưng bình thường cả người hắn đều mang khí thế áp bức, ánh mắt sắc bén kinh người, cho nên không có ai xem nhẹ vẻ tuấn mĩ của hắn, càng kính nể hắn hơn.

Nhất là khi hắn tức giận, khí thế áp bức này càng thêm đáng sợ. Người bình thường bị hắn nhìn như vậy, nói không chừng đã bị dọa ngất. Khi mọi người hoặc là hiếu kì hoặc là hả hê nhìn Thủy Lung, liền thấy Thủy Lung cười tủm tỉm, chậm rãi nói: “Cam tâm tình nguyện, rất cam tâm tình nguyện.”

Trưởng Tôn Vinh Cực nghe nàng nói như vậy, lửa giận bị dội tắt một nửa.

Hắn không vui nhìn chăm chú vào Thủy Lung. Tiểu Hỏa Hồ giảo hoạt này, được lợi còn khoe mẽ, làm người ta chửi không được, mắng chẳng xong, chỉ có thể một mình ôm buồn bực.

“Nàng cam tâm tình nguyện được ta ôm, nhưng ta lại không thích ôm nàng.” Trường Tôn Vinh Cực lành lạnh nói.

Trong miệng hắn nói như vậy, cố tình lại không có một chút động tác muốn đẩy Thủy Lung xuống, một tay ôm eo của nàng.

Thủy Lung thầm nghĩ: Ngươi không muốn ôm ta, vậy thì mau để ta xuống, sao lại ôm chặt thắt lưng của ta làm gì?

Nàng không hiểu Trưởng Tôn Vinh Cực đang hục hặc chuyện gì, cảm thấy buồn cười nhưng không có đem phần trêu tức lộ ra, mặt ngoài vẫn cười dịu dàng, chủ động vươn tay ôm cổ Trưởng Tôn Vinh Cực, hướng đến trong ngực của hắn.

Không cần nói lời nào, một đông tác nho nhỏ cũng khiến lửa giận trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực bị diệt thêm một nửa.

Phần lớn lửa giận đều được dập tắt, đoán rằng trong chốc lát, hắn sẽ không tức giận nữa nhỉ.

Hai người ngồi chung một chỗ, Thủy Lung lại rất ngoan ngoãn. Sau đó, nàng không nhìn hắn nữa, tự nhiên vươn tay đến bàn bên cạnh, cầm một miếng bánh điểm tâm cắn.

Mùi vị ngọt ngào, trơn mềm vào miệng khiến nàng ăn hai cái, thuận tay đút tới bên miệng Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực còn đang muốn hỏi nàng thêm, nàng có biết mình sai ở đâu hay không, đúng lúc bánh điểm tâm đưa tới bên miệng, chút lửa giận còn vương lại ‘phốc’ một tiếng liền biến mất không thấy bóng.

Vẻ mặt hắn bứt rứt cắn một miếng điểm tâm Thủy Lung đưa tới, tâm tình rất thoải mái.

Hành động của Thủy Lung khiến hắn rất vui, nhưng dáng vẻ tự nhiên của nàng lại cho hắn biết nàng căn bản không biết mình phạm lỗi gì, thậm chí còn khiến hắn có cảm giác, giống như hắn đang cố ý gây sự, còn nàng thì bao dung hắn mà không cần biết lí do. =]]]~

Rất nghẹn uất, rất buồn bực, rất xoắn xuýt, rất u buồn!

Trưởng Tôn Vinh Cực mặt không đổi sắc thừa nhận Thủy Lung hầu hạ, chờ khi hắn ăn hơn phân nửa món điểm tâm, hắn mới buồn bực nhắc chuyện cũ: “Ngoan như vậy, biết mình sai gì chưa?”

Thủy Lung kinh ngạc ngước mắt lên, nàng làm sai cái gì? Nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực một hồi, nàng nói: “Ừ, biết sai rồi.”

Trưởng Tôn Vinh Cực càng buồn bực, nét mặt của nàng rõ ràng nói cho hắn biết, nàng không biết mình làm điều gì sai, cố tình còn trả lời nhanh như vậy.

Nếu người khác dám nói chuyện qua quit với hắn, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt. Nhưng mà, người này là Thủy Lung, khiến Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy khó chịu, còn có bực bội.

“Vậy nàng nói xem, nàng làm sai cái gì?”

Thủy Lung nói: “Ta không nên nói chuyện với Thanh Thanh.”

Trường Tôn Vinh Cực ngẩn ra. Hắn còn nghĩ rằng Thủy Lung chỉ trả lời cho có, chứ căn bản không biết mình làm sai cái gì. Nhưng không ngờ Thủy Lung trả lời nhanh như vậy, đồng thời còn nói trúng đáp án.

Hắn không biết, một khắc trước Thủy Lung vẫn chưa hiểu hắn buồn bực chuyện gì, nàng cũng không phát giác mình làm gì sai. Nhưng, khi nhớ lại một loạt hành động ban nãy, từ lúc nàng và Trưởng Tôn Vinh Cực đến đây ngồi, nàng chỉ có nói chuyện với Trưởng Tôn Thanh Thanh, suy ra chuyện khiến Trưởng Tôn Vinh Cực tức giận cũng chỉ có chuyện này.

Thủy Lung trả lời thản nhiên khiến Trưởng Tôn Vinh Cực không biết làm sao tiếp tục.

Nàng nói nàng biết sai, cũng biết mình sai cái gì.

Hắn còn có thể nói cái gì, lẽ nào trừng phạt nàng? Như vậy, chứng tỏ hắn có vẻ hẹp hòi. Quan trọng nhất là, lửa giận trong lòng hắn đã dập tắt hoàn toàn, căn bản không thể trừng phạt Thủy Lung được.

Cuối cùng, chỉ có mình hắn khó chịu đến vô cực.

“Sau này, không cho phép nàng tùy tiện quyến rũ người khác.” Tóm lại, Trưởng Tôn Vinh Cực chỉ có thể cảnh cáo một câu.

Nàng quyến rũ người?Thủy Lung trợn mắt nhìn, không nói gì, gật đầu đồng ý.

Thái độ gật đầu của nàng vẫn tự nhiên tùy ý như trước, giống như không có xảy ra chuyện gì hết, khiến Trưởng Tôn Vinh Cực có cảm giác chính mình chuyện bé xé ra to, lại một mình buồn bực! ==

Thủy Lung thấy sắc mặt của hắn không đổi, không hiểu vì sao trong đầu nổi lên hình ảnh… một con mèo lớn ngồi chồm hổm trong góc tường, vẻ mặt ai oán nhìn nàng.

“Hì hì” Thủy Lung bật cười khúc khích.

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nhìn nàng cười, không nói một lời.

Thủy Lung càng cười càng sáng lạn,tiến tới hôn môi hắn một cái, cười híp mắt: “Hiện tại, có thể trở về chỗ ngồi được chưa?”

“Không phải nàng rất tình nguyện để ta ôm sao?” Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực được nàng hôn rõ ràng có chút tốt lên, nhưng nghe lời nàng nói liền lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh.

Thủy Lung vô tội hỏi lại: “Không phải ngươi rất không tình nguyện ôm ta sao?”

Trưởng Tôn Vinh Cực bị nàng làm nghẹn họng, hung ác trừng mắt liếc nàng. Tuy rằng chính hắn không có chút xíu tự giác trừng nàng, chỉ cảm thấy là mình nhìn nàng như bình thường thôi, lạnh giọng nói: “Để tránh cho nàng bị đau lòng khổ sở, ta đành miễn cưỡng chịu khó ôm nàng.”

Lời hắn nói, chỉ có người không quen biết mới tin.

Thủy Lung không một chút xấu hổ, đang định nói chuyện tiếp, khóe mắt liếc qua liền thấy một đội ngũ trùng điệp đi qua hướng này.

Lúc này, người có trận thế như vậy, ngoại trừ thọ tinh (*người được chúc thọ) thái hậu còn có thể là ai.

Thủy Lung cười khẽ hỏi Trưởng Tôn Vinh Cực: “Thật sự không buông?”

Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhìn thấy đội ngũ, chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt hắn không có cảm xúc dư thừa, chớp mắt tầm nhìn liền chuyển về người Thủy Lung, không khỏi nói: “Dong dài.”

“Hắc.” Đương nhiên, Thủy Lung làm sao bị thái độ của hắn lừa được.

Lại nói, nàng cũng có thói quen bị hắn ôm rồi, không thể phản kháng thì cứ việc hưởng thụ thôi. Thủy Lung cảm thấy hai đùi của Trưởng Tôn Vinh Cực còn thoải mái hơn ngồi trên đệm mềm. Được mĩ nâm hầu hạ, hà cớ gì từ chối. Huống chi, hành động của Trưởng Tôn Vinh Cực giống như tát vào mặt thái hậu. (Tịch Ngữ: muahoahoahoa hooooooo hả dạ)

Đội ngũ trùng điệp tới gần, khiến mọi người nhìn rõ bóng dáng của kiệu liễn.

"Thái hậu giá lâm —— "

"Hoàng thượng giá lâm —— "

"Khánh Vương giá lâm —— "

Tổng cộng ba tiếng thông báo hô to, để tất cả mọi người đều nghe được.

Sóng mắt Thủy Lung lóe sáng, lần thứ hai nhìn về phía đó.

Khánh vương gia?

Nghe đồn là đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng, đứa con Trưởng Tôn Lạc Dần cưng yêu nhất, mấy năm gần đây không ở trong hoàng thành Tây Lăng.

Nhưng, Thủy Lung biết, vị Khánh vương này rõ ràng ở ngay hoàng thành, ít nhất đã từng ở trong.

Lần kia phát hiện bí mật trong Tàng Thư Các của Quốc Tử Giám, nàng không thể quên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.