Chương trước
Chương sau
Edit: Tịch Ngữ

Bốp ----

Trưởng Tôn Lạc Dần đập bàn, mặt lạnh như băng nói ra từng chữ một: “Ngươi nói cái gì?”

Thủy Lung bình tĩnh nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần, nhẹ nhàng nói: “Ta nói, thích khách ám sát ta nói, chủ mưu phía sau chính là…”

“Được rồi.” Đột nhiên thái hậu nói ra, đem lời Thủy Lung còn chưa nói hết cắt đứt. Bà nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần: “Ngồi xuống, như vậy còn quy củ gì nữa.”

Trưởng Tôn Lạc Dần nhận ra chính mình có phần hơi kích động, nếu Thủy Lung thật sự nói ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh này nhóm quyền quý nghe được, cho dù ông có nói Thủy Lung nói bậy, đều có người âm thầm hoài nghi đoán mò.

“Hoa Dương.” Vẻ mặt thái hậu nhàn nhạt nhìn Thủy Lung, một lát lại chuyển qua mặt Trưởng Tôn Vinh Cực nhỏ giọng nói: “Xem ra có chút hiểu lầm, một lát nữa ai gia và Hoa Dương nói chuyện chút đi.”

Lời này nghe giống như đang nói với Thủy Lung, trên thực tế là đang nói với Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực không có chút phản ứng nào hết, không nhìn ra hắn có ý kiến gì hay không.

Thủy Lung cười khẽ: "Được.”

Trực tiếp trả lời không hề che giấu, không phải là đặc thù của Bạch Thủy Lung hay sao. Nếu nàng dám nói sẽ không sợ bị trừng phạt.

Bữa tiệc phát triển đến mức này, không bao lâu thái hậu liền rời đi. Ra lệnh cho nhóm quý nữ cùng đi theo bà. Về phần bọn đàn ông, cứ để bọn họ tụ tập uống rượu mua vui đi.

Hồ nước, trăng, đèn đỏ, vườn hoa. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ long lanh, lấp lánh. Đình tạ bằng ngọc thạch, lầu các bằng gỗ lim, lồng đèn treo màu đỏ thẫm, ngọn đèn đỏ chói chiếu lên mặt mỗi người đều hồng hào vô cùng rung động.

Nhóm phụ nữ oanh oanh yến yến vây quanh thái hậu, cả đám xum xoe vuốt mông ngựa, vô cùng tự nhiên, cười vô cùng vui vẻ.

Thái hậu hình như cố tình muốn bỏ rơi Thủy Lung, kêu nàng đến đây rồi bỏ mặc chẳng quan tâm.

“Võ vương phi, nghe nói ngươi bị ám sát, có bị thương hay không?”

Thủy Lung ngẩng đầu nhìn thiếu nữ mặc quần áo màu tím đi tới trước mặt.

Trong nhóm quý nữ, hiếm khi ả không có trang điểm, trang phục sạch sẽ, càng tôn lên dung mạo ngọt ngào thanh thuần của ả. Cái này, ả biết rõ sức quyến rũ của mình ở đâu, cho nên mới lợi dụng.

Thủy Lung vẫn im lặng, Chu Giáng Tử nói tiếp: “Khi vương phi được võ vương gia ôm về, ta còn tưởng vương phi bị thương. Võ vương gia cũng thật là, sao có thể để một mình ngươi đi như vậy, bỏ rơi võ vương phi một mình ử đây.”

Lời này nghe như muốn bất bình giùm Thủy Lung, kì thực là tràn đầy trào phúng hả hê.

Ánh mắt Thủy Lung long lanh: “Ngươi luôn thích tìm chết như vậy à?”

Chu Giáng Tử bị ánh mắt của nàng hù dọa cứng đờ, đáy lòng dâng lên chút sợ hãi. Ả biết chính mình không phải đối thủ của Thủy Lung. Song, nghĩ tới việc hiện tại thái hậu đang ở đây, Thủy Lung chẳng dám làm gì ả.

Ả không ưa dáng vẻ ung dung, thoải mái của Thủy Lung, luôn luôn không nhịn được muốn chèn ép nàng vài câu, muốn làm nàng khó chịu.

Chu Giáng Tử mím môi, nhìn khuôn mặt cười yếu ớt của Thủy Lung, đáy mắt lóe lên ghen ghét rồi biến mất, rất nhanh liền biến thành điềm đạm đáng yêu, nhẹ giọng: “Võ vương phi, ta thật sự rất thích Võ vương gia, chỉ cần có thể đi theo bên người Võ vương, ta nhất định không tranh thủ tình cảm với tỷ đâu, vì sao tỷ tỷ vẫn…”

“Đừng có kêu tỷ tỷ lung tung.” Thủy Lung cắt đứt lời ả.

Ngước đầu nhìn thoáng qua phía thái hậu, Thủy Lung nhíu mày cười Chu Giáng Tử: “So với thái hậu, ngươi còn non lắm! Tạm thời, ta không thể ra – tay với thái hậu, không có nghĩa là ta không thể làm gì ngươi.”

“Cái gì?” Chuyện này có liên quan gì đến thái hậu? Vì sao lại so sánh với thái hậu? Chu Giáng Tử giật mình với lời nói của Thủy Lung, không thể ngờ thái hậu có tâm tư kinh hãi như vậy, ả chỉ nghĩ rằng thái hậu không thích Thủy Lung, cho nên bà ta luôn bài xích nàng ở mọi nơi, mọi lúc.

“Che cổ lại đi, vết hôn lộ ra hết rồi.” Thủy Lung nói tiếp.

Chu Giáng Tử trừng mắt, bất chợt lui về sau, đưa tay che cổ, sắc mặt trắng bệch.

Thủy Lung híp mắt nhìn gương mặt luống cuống của ả, ánh mắt liếc xéo liếc dọc ở cổ ả.

Vết hôn rất rất nhạt, sắp không nhìn ra được, đối với nhóm khuê nữ bình thường mà nói e là không nhìn ra. Nhưng với người có kinh nghiệm mà nói, chắc chắn có thể nhìn ra dấu vết.

Thật lòng yêu thích Đế Duyên? Mang vết hôn của người khác, tới trước mặt nàng kể lể ả có bao nhiêu thích người đàn ông của mình?

Thủy Lung nhếch môi, trong lòng mơ hồ có cảm giác không thoải mái. Không phải ghen tuông cũng không phải ghen tỵ, mà là phiền chán. Phiền chán người khác dùng tình cảm giả tạo này ghi chú lên người Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thủy Lung đứng lên, chỉ vài bước liền tới trước mặt Chu Giáng Tử, nghiêng người nói nhỏ bên tai ả: “Đừng bao giờ để ta nghe ngươi nói yêu thích Đế Duyên lần nào nữa, biết không?”

Chu Giáng Tử biến sắc, nhìn khóe miệng khinh thường của Thủy Lung, hận ý và xấu hổ trong đáy lòng bùng cháy. Vừa há miệng muốn phản bác lại biến thành tiếng thét chói tai, bụng đau nhức khiến ả không còn suy nghĩ gì được, cả người liền bay ra ngoài.

Phù phù ----

Âm thanh rơi xuống nước khiến mọi người giật mình. Mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh nhìn qua, lập tức nhìn thấy bóng dáng của Chu Giáng Tử trong hồ nước. Cùng với cô gái mặc áo đỏ đứng trên bờ, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười tùy ý nhìn bọn họ, giống như chuyện nàng vừa làm rất là bình thường.

Khi mọi người nhìn soi mói, Thủy Lung ung dung phi thân lên, chân điểm lên mặt hồ lướt nhanh, đi qua bờ bên kia.

Đám phụ nữ thấy một màn liền kinh hô một tiếng, đáy lòng cực kì hâm mộ. Loại công phu như thế này, thực sự đám con gái khuê nữ như bọn họ có thể học được, nhìn dáng vẻ đạp nước mà đi của Thủy Lung thật xinh đẹp làm người ta phải hâm mộ.

Không ai nhìn thấy sắc mặt thái hậu càng lúc càng xấu xí, vặn vẹo.

Trước khi rời đi, Thủy Lung liếc bà một cái, cái nhìn đầy khiêu khích và sắc bén rất rõ ràng, tiếp đó nàng đạp nước rời đi rõ ràng là tát vô mặt bà ta. Đây chính là nói cho bà ta biết, võ công của nàng đã khôi phục, nội lực hùng hậu, kế hoạch lúc đầu của bà ta chẳng khác nào thằng hề, đồng thời còn đánh rắn động cỏ.

Thái hậu bóp chặt ly sứ trong tay. Tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân!

Thì ra không phải Vinh Nhi bảo vệ nàng ta, mà do chính mình tính sai Bạch Thủy Lung mất võ công.

Không sao. Chỉ cần Vinh Nhi không hoài nghi bà, như vậy bà không sợ đấu không lại tiểu tiện nhân!

Trong lòng thái hậu, bà nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực không có phản ứng, chính là không muốn giúp đỡ Thủy Lung, chứng tỏ ở trong lòng hắn, địa vị của bà không thấp hơn tiểu tiện nhân Bạch Thủy Lung.

Có lẽ trong lòng Vinh Nhi, tiểu tiện nhân kia chỉ là món đồ chơi tạm thời, chỉ là có hứng thú trong chốc lát với Bạch Thủy Lung thôi, tùy tiện cưng chiều đầy đủ hương hoa, lụa là . Thái hậu có chút hi vọng xa vời thầm nghĩ.

Bờ hồ bên kia, hòn non bộ vây quanh.

“Tỷ.”

Thủy Lung đi vào hòn non bộ vài bước liền nghe tiếng Bạch Thiên Hoa gọi. Quay đầu nhìn Bạch Thiên Hoa, không chút nào kinh ngạc nói: “Gọi ta làm gì?”

Lúc nàng và Chu Giáng Tử đối mặt, bỗng nhiên thấy bóng dáng Bạch Thiên Hoa bên bờ hồ này. Nhìn dáng vẻ vẫy tay của hắn, lập tức đá Chu Giáng Tử xuống nước, đạp nước qua bên này.

“Đương nhiên là có chuyện vui rồi.” Bạch Thiên Hoa tươi cười, kéo tay nàng, tâm tính như trẻ con: “Ban đầu tìm tỷ chính là muốn gọi tỷ và tỷ phu đi chơi, chỉ là không ngờ… Thôi, không nói cái này, tỷ, tỷ đi theo đệ.”

Thủy Lung để mặc cho hắn kéo ống tay áo của nàng, đi theo hắn.

Nếu Trưởng Tôn Vinh Cực ở đây, nhất định hắn sẽ khó chịu. Thủy Lung thầm nghĩ, khóe miệng không nhịn được cười khẽ. Nếu không phải bị Trưởng Tôn Vinh Cực dạy dỗ nhiều lần, hắn sẽ không kéo ống tay áo nàng thay vì nắm tay.

Bạch Thiên Hoa đi nhanh, không bao lâu liền dẫn Bạch Thủy Lung đến một mảnh đất trống.

Ở mảnh đất trống này, có không ít nam nữ tụ tập. Xem ra đều là lén lút trốn tới đây chơi đùa ầm ĩ.

Bên cạnh, có vài cung nữ và cung thị, trên mặt bàn bày đủ lồng đèn cùng bút mực và gấm vóc màu đỏ.

“Tỷ, tỷ mau tới đây.” Bạch Thiên Hoa hăng hái, buông lỏng tay áo của Thủy Lung, lại chào hỏi nàng hướng về cung nga.

Mọi người nhìn thấy bóng dáng cả hai, âm thanh vui đùa cũng nhỏ đi, nhiều ánh mắt khác nhau nhìn về Thủy Lung.

Thủy Lung nhìn sơ liền biết bọn họ đang làm gì, nhưng mà đèn Khổng Minh hơi sơ sài. Nhìn bộ dạng hăng hái của Bạch Thiên Hoa, Thủy Lung không khỏi cảm thán người cổ đại thật ít trò chơi giải trí, chỉ thả đèn Khổng Minh mà đã hưng phấn như vậy rồi.

Như vậy, đối với nàng cũng không có gì tệ lắm. Một khi thành Nam Vân xay dựng xong, nhất định sẽ mang đến một luồng gió mới cho các quốc gia khác.

Trong khi nàng đang suy nghĩ, cây bút lông được Bạch Thiên Hoa nhét vào trong tay.

“Tỷ, viết nguyện vọng chỗ này.” Bạch Thiên Hoa cầm miếng gấm màu đỏ, mặt tươi cười nói.

Ngọn đèn sáng rực rọi trên mặt Bạch Thiên Hoa khiến nụ cười của hắn càng thêm sáng sủa hoàn mĩ, xóa bỏ hết ngụy trang và sắc sảo. Chỉ lộ vẻ mặt ngây thơ thuần khiết đối với Thủy Lung.

Thủy Lung không nhịn được nở nụ cười, nụ cười dịu dàng: “Ừ.”

Không để ý tới ánh mắt đờ đẫn của Bạch Thiên Hoa và mấy người ở chung quanh. Thủy Lung cầm bút, nhận lấy miếng gấm màu đỏ, phất tay viết xuống vô số chữ.

Sau khi viết xong, Thủy Lung cầm miếng vải gấm màu đỏ đến bên đèn Khổng Minh buộc vào đèn, nhận mồi lửa từ cung nữ, nghiêng đầu nhìn Bạch Thiên Hoa vẫn còn ngơ ngác, cười nói: “Không thả à?”

Bạch Thiên Hoa hoàn hồn, hai má ửng hồng, mở miệng nói một câu: “Tỷ, tỷ thật đẹp.” Sau khi nói xong, Bạch Thiên Hoa hận không thể bạt tay chính mình, bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc cực kì mất mặt.

Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn, trái lại trêu ghẹo hắn.

Bạch Thiên Hoa vội cầm đèn Khổng Minh của mình, ngó nghiêng nhìn miếng vải gấm mà Thủy Lung viết, thấy nhiều chữ chỉnh tề ngay ngắn, nhưng không nhận ra chữ gì: “Tỷ viết cái gì vậy?”

Thủy Lung không giải thích. Nàng viết chữ Hán của Trung Hoa, chữ này không giống chữ của Tây Lăng. Khi xưa, tiếp nhận kí ức của ‘Bạch Thủy Lung’, nàng cũng tiếp nhận tất cả tài năng của ‘nàng ta’, nhờ đó nàng tránh rơi vào bi kịch học lại chữ viết của đất nước này.

Hai cái đèn Khổng Minh từ từ bay lên không trung, không bao lâu liền chen vào đám lồng đen chi chit trên bầu trời.

Thủy Lung nghiêng đầu nhìn mặt mày cười tươi rói của Bạch Thiên Hoa, im lặng nửa ngày, nói: “Ngươi viết gì?”

Bạch Thiên Hoa ngửa đầu nói: “Đệ muốn làm đại tướng quân! Muốn bảo vệ quốc gia!”

Thủy Lung cười nói: “Ta cho ngươi là đại tướng quân của hải tặc, ngươi chịu không?”

"À?" Bạch Thiên Hoa ngẩn ra, sau đó bĩu môi: “Tỷ, tỷ đừng nói giỡn!”

Thủy Lung cười nhạt không nói.

Bạch Thiên Hoa bị nàng nhìn, mặt mũi đỏ bừng, tròng mắt đảo trái đảo phải: “Đệ muốn làm đại tướng quân như ông ấy, đại tướng quân có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ tỷ. Làm hải tặc, không phải làm tỷ mất mặt sao?”

Thủy Lung vươn tay dùng sức xoa đầu hắn: “Ngươi thì biết cái gì. Trước khi ngươi đánh thắng trận để có thể xưng danh anh hùng, ruộng đất, tài sản đều phải giao nộp, sau đó là dâng tặng chính mình. Dựa theo lời ngươi nói, ta làm hải tặc, ngươi có cảm thấy ta khiến ngươi mất mặt không?”

“Hắc hắc hắc, tỷ, nếu tỷ làm hải tặc thì cũng là hải tặc giỏi nhất!” Bạch Thiên Hoa vội vã nịnh hót.

Thủy Lung vỗ vỗ đầu hắn, không nói gì. Đáy lòng mơ hồ có chút cảm xúc chảy xuôi.

Mặc kệ là Trưởng Tôn Vinh Cực vô tình không có hứng thú với bất kì người hay vật nào, hoặc là Bạch Thiên Hoa còn trẻ tuổi, tâm tính trẻ con không hề giảm. Bọn họ đều có lòng trung thành đối với mảnh đất Tây Lăng này. Không cần biết họ chán ghét mảnh đất này như thế nào, họ đều không muốn nhìn thấy nó bị diệt vong.

Còn nàng, nàng chỉ tới nơi này không hơn một năm, mặc kệ nàng hòa nhập ra sao, nàng vẫn không thể có tình cảm sâu đậm với nó. Nếu không vì Bạch Thiên Hoa và Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng nguyện ý vì lợi ích riêng của bản thân, đưa Tây Lăng nhanh chóng đến con đường diệt vong.

Chỉ là, tận trong đáy lòng nàng, dường như có che giấu một chút hi vọng và tưởng niệm quay về.

Thời gian dần trôi qua, sắc trời càng ngày càng trễ, bữa tiệc cũng gần kết thúc.

Lúc Thủy Lung và Bạch Thiên Hoa quay về chỗ đãi tiệc, nhưng không thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực đâu. Thủy Lung tìm người hỏi mới biết, Trưởng Tôn Vinh Cực đã bị Trưởng Tôn Lạc Dần rời đi, sau đó chưa thấy trở về. Còn hiện tại hắn ở đâu, lại không có người trả lời.

Lần này, Thủy Lung căn bản không để ý, nàng dựa vào chiếc nhẫn ở ngón áp út, nàng có thể biết Trưởng Tôn Vinh Cực ở đâu. Lấy bản lĩnh của Trưởng Tôn Vinh Cực, ở lại hoàng cung chắc chắn không bị hại. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nàng biết rõ Trưởng Tôn Vinh Cực ở trong hoàng cung, âm thầm trở về nhà, nếu Trưởng Tôn Vinh Cực biết chuyện, nhất định sẽ tức giận.

Giống như ngày hôm nay, thời gian dài không dính vào nàng, Thủy Lung biết hắn muốn nàng tự mình đi tìm hắn.

“Tỷ, hôm nay, đệ tới phủ Võ vương được không?” Bạch Thiên Hoa chủ động nói.

Thủy Lung vỗ vỗ đầu của hắn, nhìn thoáng qua Bạch tướng quân đứng núp ở chỗ xa xa nhìn hắn mà bật cười: “Cút về ổ của mình đi.”

Bạch Thiên Hoa rầm rì một tiếng. Xem bộ dạng như muốn nài nỉ tiếp tục, Thủy Lung không thèm nghe, đi về nơi cảm ứng có Trưởng Tôn Vinh Cực.

Đi một đoạn đường, liền thấy ánh đèn sáng sủa, cung nữ cung thị thấy nàng đều khom người hành lễ. Không bao lâu sau, nàng đã đến phía sau vườn sen của Tường Minh Cung. Chỉ thấy bên ngoài có hơn mười cung nữ cung thị canh gác, sau khi thấy bóng dáng của Thủy Lung, vẻ mặt hơi biến đổi.

“Nô tỳ gặp qua Võ vương phi.”

Thủy Lung nhìn xuyên qua họ ngó vào bên trong vườn sen, mơ hồ trong thấy được bóng dáng cao ngất. Rõ ràng không nhìn rõ người ở bên trong, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra Trưởng Tôn Vinh Cực, dậm chân bước vào.

Nhóm cung nữ cung thị nhìn nhau, không dám ngăn cản.

Phong cảnh trong hồ sen không xinh đẹp bằng khi nàng tới lần đầu. Mùa đông, dưới ánh trăng cảnh hồ sen càng thêm cô tịch, lạnh lẽo, có một phen ý vị khác.

Thủy Lung thấy Trường Tôn Lạc Dần và thái hậu ngồi chung một chỗ, tảng đá lớn cách hồ sen không xa, một bóng dáng tịch mịch cao ngạo, dung mạo tuấn tú, tao nhã vô cùng khiến người khác có thể chạm đến.

Lúc này, người nào đó chuẩn xác quay đầu nhìn Thủy Lung, trong con ngươi chưa đựng bóng dáng nho nhỏ của Thủy Lung, giọng nói khàn khàn ra lệnh: “Về.”

Thủy Lung nhìn hắn thật sâu, lập tức ‘cười khúc khích’.

Bộ dạng của hắn giống hệt như lần đầu hai người gặp mặt. Vừa lạnh lùng bá đạo, giống như một ngọn núi cô đơn, cao chót vót khó mà leo, mây mù khó chạm đến. Nhưng trải qua thời gian dài sống chung, hôm nay lại nhìn thấy bộ dạng này của hắn, khiến nàng cảm thấy hắn đáng yêu hơn. Rõ là muốn tới gần nàng, muốn nàng vuốt lông cho hắn.

Bản mặt thái hậu lạnh như băng. Rõ ràng bà đã căn dặn mọi người, không được đem tung tích Vinh Nhi nói cho tiểu tiện nhân biết. Vì sao tiểu tiện nhân có thể tìm tới đây nhanh như vậy!

“Mẫu hậu, con xin lui trước.” Trường Tôn Lạc Dần nói. Trước khi Thủy Lung tới, ông cũng đã nói phải rời đi, hiện tại hắn càng không có lí do gì để ở lại.

Thái hậu gật đầu.

Cùng lúc Trưởng Tôn Lạc Dần rời đi, Thủy Lung nhích gần lại Trưởng Tôn Vinh Cực.

Nàng đi tới Trưởng Tôn Vinh Cực, dừng ở khoảng cách hai thước. Lập tức nghe thấy mùi rượu trên người hắn, cũng nghe thấy tiếng thở gấp cũng hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay, nhanh chóng đem người nào đó chậm rì rì vào trong ngực. Ngay sau đó, cay nghiệt hô một tiếng: “Cút! Cút ra ngoài hết cho ta!!!!”

Thanh âm hắn không lớn, nhưng lại khiến người nghe giật nảy mình.

“Vinh Nhi…” Thái hậu cắn cắn môi, ánh mắt không nén được tối tăm.

“Cút!” Trưởng Tôn Vinh Cực không chờ bà nói hết câu, lần này giọng điệu càng nhẹ nhàng chậm chạp, càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng hơn.

Thái hậu biến sắc, phất tay cho người lui xuống. Trước khi bà đi, bà để lại một câu: “Hôm nay cũng muộn rồi, Vinh Nhi và Hoa Dương ở lại cung của mẫu hậu một đêm đi!”

Dựa theo quy củ, hai người ở trong của trưởng bối qua đêm, không được có chuyện phòng the, bằng không chính là không tôn kính trưởng bối. Mặc dù thái hậu biết, Trưởng Tôn Vinh Cực là người không biết kiêng kỵ gì, nhưng bà vẫn ôm một chút hi vọng, bà không muốn bọn họ làm chuyện **.

Người dần đi hết, ánh sáng trong vườn sen mờ nhạt.

Thủy Lung cảm nhận được hơi thở nóng rực của Trưởng Tôn Vinh Cực phà vào cổ nàng, dáng ôm nàng cũng dính sát hơn.

“A Lung…” Thanh âm Trưởng Tôn Vinh Cực không có cay nghiệt như đối xử với bọn người thái hậu. cúi đầu chậm rãi lộ dáng vẻ nũng nịu, càng ngày càng mê hoặc: “Ta bị kê đơn.”

Thủy Lung trợn mắt, suýt chút nữa bật cười, giả vờ khẩn trương: “Ừ? Bị hạ thuốc gì?”

"Hợp Hoan Tán." Trường Tôn Vinh Cực cúi đầu nói, làm như sợ chính mình không diễn đạt rõ ràng, đĩnh đĩnh thắt lưng, lợi dụng đem cái vật nóng rực kia kia của mình ép vào người Thủy Lung để chứng minh.

Thủy Lung khẩn trương: "Vậy làm sao bây giờ!" Bỗng nhiên, nàng bừng tỉnh, đưa ngón tay chỉ vào hồ sen: “Có sẵn nước lạnh, ngươi nhảy vào đi.”

"Không nhảy." Trường Tôn Vinh Cực lầm bầm, chẳng biết có phải do hắn chúi đầu vào cổ Thủy Lung hay không, giọng điệu có chút buồn buồn.

Thủy Lung bị âm thanh này mê hoặc, không khỏi nghiêng đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

"A Lung, ta khó chịu." Trường Tôn Vinh Cực ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào mắt Thủy Lung.

Con ngươi sâu hun hút lại tinh khiết, ngây thơ như trẻ con. Nhưng không có cảm giác yếu ớt và không hiểu chuyện đời như trẻ con. Khát khao, nóng bỏng, mê hoặc, đơn thuần nhìn vào Thủy Lung, sóng mắt long lanh khiến lòng người dao động.

Thủy Lung ngẩn người, trong ánh mắt lóe lên nghi hoặc: “Ngươi…say?” Không thể nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.