Chương trước
Chương sau
Một bàn thức ăn thủ công khéo léo, màu sắc, mùi vị đều có… So với chén thuốc đen thùi lùi trên tay thánh tôn thì đối lập rất rõ ràng.

Khi Mộc Tuyết và Nhàn công tử đi tới, đã thấy thánh tôn bưng chén thuốc, vẻ mặt không nhìn ra được biểu tình gì. Và Thủy Lung ngồi trước bàn cơm, chuẩn bị thưởng thức mỹ thực.

Hai người không cần nghĩ cũng biết, thánh tôn lại bị Thủy Lung xơi tái.

“Mau ngồi, cơm nguội ăn không ngon.” Thủy Lung chào hỏi hai người.

Nhàn công tử nói thầm: Yêu Nghiệt, ngươi cũng quá mức thanh nhàn, tùy ý rồi. Làm trò trước mặt chủ nhân, coi bộ ngươi giống chủ nhân nơi này hơn nhỉ?

Nhưng hắn ta vẫn nghe lời Thủy Lung đi tới bàn cơm, dù sao cũng có Yêu Nghiệt ở đây, tính tình thánh tôn sẽ rộng rãi hơn. Mình nghe theo lời Yêu Nghiệt không sai mà.

Hắn ta tuyệt đối không thừa nhận lòng hắn ta có chút hả hê, có cái gì khiến người ta hưng phấn hơn xem trò hay của thánh tôn đại nhân.

Mộc Tuyết và Nhàn công tử cùng nhau ngồi xuống, Nhàn công tử vừa bưng bát cơm lên ăn, lập tức bị một câu của thánh tôn đại nhân kích thích cứng đờ.

“Diện mạo của Nạp Mỗ Nhi rất không khiêm tốn.”

Vai Nhàn công tử run run hai cái, làm bộ bình tĩnh giống như không nghe lời thánh tôn đại nhân nói.

Trước mặt Yêu Nghiệt, hắn ta không thể để lộ chuyện mình là thuộc hạ của thánh tôn đại nhân. Giống như thánh tôn đại nhân nói cái gì đó? Hắn ta không có nghe thấy, cũng không nghe rõ, càng không hiểu gì hết!

Thủy Lung ung dung nói: “Gương mặt này đúng là phiền toái.”

Mặc dù khuôn mặt trước kia của nàng đẹp mắt hơn gương mặt hiện tại, nhưng đẹp quá mức sẽ khiến người ta chùn bước. Cái gọi là tướng do tâm sinh, vốn gương mặt thật thể hiện ra khí chất của bản thân nàng, khiến người ta cảm nhận được nguy hiểm, để người bình thường không dám tùy tiện trêu chọc nàng.

Nhưng gương mặt Nhàn công tử làm ra quá mức yếu đuối, loại xinh đẹp yếu ớt này trêu chọc người khác nhất, mặc kệ là có lòng thương tiếc hay là đùa bỡn ác ý.

Hiện tại, nàng không thể để lộ diện mạo thật. Thế nhưng, vẫn mang gương mặt phiền toái này cũng không phải cách.

Mộc Tuyết còn chưa động đũa, nghe đối thoại liền đoán có chuyện: “Đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Thủy Lung lắc đầu không giải thích chuyện lúc trưa gặp phải, nói với Nhàn công tử: “Đến bây giờ còn chưa chuẩn bị xong vật liệu à?”

Nàng cười đến hời hợt, câu hỏi cũng hết sức bình thường, nhưng lại khiến Nhàn công tử cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm. Hắn ta còn dám nói chưa chuẩn bị xong vật liệu ư? Mặc kệ là Yêu Nghiệt trước mặt hay là thánh tôn đại nhân, cả hai đều không thể đắc tội.

Dưới hai tầng áp lực, Nhàn công tử lập tức thu lại ý đồ riêng, cười nói: “Đủ rồi, chế tạo mặt nạ cần thời gian…”

“Ngày mai cho ta.” Thủy Lung cắt ngang lời hắn.

Nhàn công tử há mồm, từ đầu đến cuối, hắn ta không có nghiêng đầu nhìn tầm mắt người nào đó. Khóe môi cười có chút cứng đờ: “Được.” Thật ra, Yêu Nghiệt và thánh tôn không làm gì hết, coi như hắn gặp may rồi.

Mộc Tuyết thấy Thủy Lung căn bản không có ý giấu diếm trước mặt thánh tôn, lại nghĩ tới thủ đoạn phi thường của thánh tôn, nói không chừng đã sớm điều tra ra thân phận của Thủy Lung tỷ rồi. Tự nhiên cũng biết diện mạo hiện tại của tỷ ấy là giả và cũng biết diện mạo thật của tỷ ấy như thế nào. Tâm trạng của Mộc Tuyết liền bình tĩnh trở lại.

Nhưng… Nếu đã biết thân phận thật của Lung tỷ tỷ, vì sao còn gọi Lung tỷ tỷ là Nạp Mỗ Nhi? Làm như hắn rất sợ người khác không biết mục đích và quyết tâm của hắn?!

Mộc Tuyết không nhịn được lo lắng chuyện về sau.

Lung tỷ tỷ quyết định đi Phi Kính Thiên Sơn tìm vương gia, thánh tôn đại nhân cũng đi. Đến lúc đó, thánh tôn và vương gia gặp nhau thì làm sao đây? Sao bây giờ… Mặc kệ là thánh tôn hay vương gia, người nào người nấy cũng mạnh mẽ lại cực kì bá đạo, không ai chịu nhượng bộ đâu.

Giờ khắc này, Mộc Tuyết cảm nhận rõ rệt một chân lí. Đôi khi được nhiều người yêu thích cũng không phải là chuyện tốt.

Thủy Lung đã cầm đũa bắt đầu ăn, không quên dặn dò thánh tôn: “Thuốc nguội uống không còn tác dụng.”

Thánh tôn đại nhân buồn bực nói: “Nàng cố ý.”

Thủy Lung ra vẻ không nghe lời hắn nói, tiếp tục ăn.

Không thể không khen một câu, đầu bếp nơi này làm đồ ăn thật ngon. Nấu ra thức ăn có mùi vị tuyệt vời thì thôi, còn rất phù hợp khẩu vị của thai phụ, khiến Thủy Lung ngửi không cảm thấy buồn nôn.

Đương nhiên, chuyện này không thể loại bỏ việc Thủy Lung ăn uống không giống bình thường.

Thánh tôn thấy Thủy Lung không để ý tới mình, nói tiếp: “Nàng cố ý tính toán tốt thời gian nấu thuốc cho ta, đúng không?”

Thời gian nấu chén thuốc này vô cùng tốt, vừa đúng giờ cơm trưa.

Nếu hắn ăn cơm trước, vậy sẽ kéo dài thời gian uống thuốc. Thế nhưng, hắn uống thuốc trước, nhìn màu sắc đen thùi lùi của chén thuốc đủ biết nó đắng cỡ nào, còn ăn uống cái quỷ gì nữa?

Rầu rĩ, rầu rĩ.

Không cần phải nói Nhàn công tử hay Ẩn Phượng nhìn tình trạng thánh tôn như vậy, trong lòng đều cảm thấy rầu rĩ thay thánh tôn.

Nếu là bình thường, thánh tôn đâu cần suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp hất chén là được. Nhưng, chén thuốc này là do tự tay Thủy Lung nấu, chuyện một khi dính dáng đến Thủy Lung, tất cả đều không giống.

Người khởi xướng chuyện này lại làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn uống.

Thánh tôn đại nhân thấy nàng không thèm dời mắt lên người mình, liền cảm thấy không có ý nghĩa. Hắn cũng không xoắn xuýt quá lâu, nhìn thoáng qua cái chén trong tay, đưa tới bên môi nhàn nhạt uống một hớp.

“Ừ?” Thánh tôn đại nhân phát ra giọng mũi kinh ngạc.

Đúng lúc Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn một cái, bắt gặp dáng vẻ ngây ngô của hắn, khóe môi vểnh lên cười nhàn nhạt.

Thánh tôn cũng nhìn qua nàng, bắt gặp nụ cười trên môi nàng, làm sao không đoán ra nàng giở trò quỷ. Nhưng, rõ ràng là nạn nhân bị người nào đó đùa bỡn, vậy mà hắn không tức giận nổi. Trái lại, không nhịn được cong môi cười, nói với Thủy Lung: “Ngọt.” (Ngữ: lăn lộn gào thét ~ thật là moe

“Không thích à?” Lòng Thủy Lung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thỉnh thoảng cũng nổi hứng đùa giỡn nhưng không chơi quá đà. Nhất là đối xử với người nàng để ý.

Thánh tôn trước gật đầu, sau nói: “Đây không phải thuốc à?”

“Thuốc nhuận hầu(*)” Thủy Lung bác bỏ lời hắn. Nàng cảm thấy hắn định mặt dày nói mấy lời hoang đường gì đấy, rất thông minh quay đầu không nhìn hắn nữa, tiếp tục nghiêm túc dùng cơm của mình.

(*) Tác dụng giống kẹo sing-gum bạc hà thông cổ mát họng, sảng khoái dài lâu.

Lần này, nàng ăn cơm thật, bất kì ai cũng đừng mơ quấy rầy nàng.

Thánh tôn bị lơ đẹp, lời nói đến cổ họng liền sống chết mặc bay. Nhưng lúc này hắn không buồn bực, mùi vị ngọt mà không ngấy trong miệng hắn vẫn còn ấm đến tận tim hắn.

Ẩn Phượng trong chỗ tối mạnh mẽ thu hồi tầm mắt nhìn thánh tôn đang uống canh ngọt. Lấy cuốn sách nhỏ ra viết: Thánh tôn đại nhân bị một chén canh ngọt nhuận hầu thu mua, vẻ mặt thỏa mãn. ( Hai chữ thỏa mãn được viết rất chi là nặng nề, nét mực đen càng thêm đậm.)”

Bởi vậy có thể thấy rõ, trong lòng Ẩn Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ưu thương, xúc động mạnh cỡ nào.

Thánh tôn đại nhân! Ngài không thể tiếp tục sa ngã nữa. Tuy rằng thuộc hạ nghe nói, nam nữ khi rơi vào tình yêu đều sẽ biến thành kẻ ngốc. Chẳng phải ngài hoàn toàn khác với người phàm hay sao, sao ngài có thể biến thành thế này… Điều này làm cho thuộc hạ cực kì huyễn diệt!!! (*)

(*) Tan thành mây khói (hy vọng).

Thật là đau buồn… QAQ

Tay này tuyệt đối không thừa nhận, trong lòng nàng ta có con quái thủ nhỏ gào rú: Ngao ố ồ! Xin Bạch cô nương cố gắng hơn nữa! Xin hãy giày vò thánh tôn đại nhân nữa đi! Có thể nhìn thánh tôn đại nhân sa đọa thành con người hoặc gì gì đó. Cảm giác này thật sự quá tuyệt vời!!!!

Cho nên, thật ra mỗi người đều có hai mặt, nhưng vì tính mệnh và sinh tồn có rất nhiều người sẽ che giấu tà niệm (ý xấu) của mình.

Lúc này, thánh tôn đại nhân uống canh ngọt nhuận hầu xong, liền ngồi bên cạnh Thủy Lung, vô cùng tự nhiên cầm đôi đũa của mình lên gắp rau xanh cho vào bát của Thủy Lung.

Mộc Tuyết và Nhàn công tử đều lựa chọn coi như không thấy.

Thủy Lung thèm nhìn liền ăn luôn. Nàng thích mỹ thực, đặc biệt là ăn thịt, nhưng không kén ăn.

Thánh tôn tiếp tục gắp.

Thủy Lung tiếp tục ăn.

Một tới hay đi không biết bao lâu, Thủy Lung để chén đũa xuống.

Nàng ăn no, đồng thời cũng không chịu nổi hành vi liên tục gắp rau xanh của thánh tôn.

Thánh tôn thấy nàng buông đũa, ra vẻ tốt tính nói: “Nghe nói, ăn nhiều rau, dễ sinh con gái.”

Thủy Lung không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, sau tự nhiên chuyển đến chuyện bụng bầu và em bé?

Nàng không nói, thánh tôn đại nhân cũng không để bụng, tự lẩm nhẩm: “Con gái tốt hơn con trai.”

Thủy Lung nhíu mày. Nàng không nhìn ra kẻ giết người như hắn, cho dù là phụ nữ cũng không hề nương tay, ấy thế mà thích con gái hơn con trai.

“Con gái giống nàng là tốt nhất.” Như vậy, khi hắn nhìn thấy sẽ thoải mái không ít. Tính cách cũng giống nàng thì sẽ không bám người, cản trở không gian riêng của hai người.

Thủy Lung vẫn im lặng, nhưng nhìn vào mắt hắn, để người ta biết nàng đang chăm chú lắng nghe.

Thánh tôn không chút kiêng kỵ nói ra những lời trong lòng: “Con gái có thể gả ra ngoài sớm.” Một khi phát hiện không tốt, lập tức tìm nhà trai hứa hôn, đưa đến nhà sui gia nuôi cũng được.

Còn con trai nuôi lớn, nó lại lấy cớ báo hiếu cha mẹ không chịu đi, thật sự rất phiền phức.

Thê tử của hắn đương nhiên để hắn nuôi, mắc mớ gì tới con trai!???

Trong bụng người nào đó nghĩ rất nhiều biện pháp tốt, nếu đứa bé trong bụng Thủy Lung đã có linh hồn, biết được suy nghĩ của người nào đó. Đau buồn muốn chết gào lên: Người này tuyệt đối không phải là cha của ta!!!!

Làm gì có ai như hắn, con còn chưa sinh đã bị cha ghét bỏ? Lại còn lập kế hoạch cách ly nữa chứ!!

Thủy Lung nghe hắn nói, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều.”

Con ngươi thánh tôn đại nhân lóe lên, có linh cảm Thủy Lung còn lời chưa nói hết, nhưng chắc chắn là lời hắn không muốn nghe.

Quả nhiên, Thủy Lung cười híp mắt: “Ngươi… ngay cả tư cách cha dự bị cũng không được, người ta có nhận ngươi hay không còn là một chuyện, đừng tự tự mình đa tình.”

Yêu Nghiệt uy vũ! Nhàn công tử thầm khen ngợi Thủy Lung! Thật to gan! Thật mạnh mẽ!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người ở tít trên cao, được xem là thần tiên chuyển thế - Thánh tôn đại nhân nhà mình, thực sự là thoải mái ơi là thoải mái!

Thánh tôn nói: “Nàng thừa nhận là đủ rồi!”

Thủy Lung nhìn hắn bĩu môi, mắt híp hơn. Tên này vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn bộ dạng tức giận hừ mũi kia kìa, thật là thú vị ha há! Giống như đang nói: Ai cần bọn họ thừa nhận, ông đây cóc thèm!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.