Editor: Điểu Nghi Phi
Cô vẫn nhậm chức lớp trưởng kia, vẫn mỉm cười tươi rói như cũ với bạn bè. Chỉ là, trong đôi mắt đẹp đẽ kia luôn tràn ngập ưu thương sâu đậm tới nỗi chẳng thể hòa tan, Không có anh bên cạnh, cô bắt đầu nhận được rất nhiều thư tình gửi đến. Cô chỉ mỉm cười từ chối.
Cô bắt đầu càng ngày càng nỗ lực học tập, cuối cùng ở kỳ thi cuối kỳ ngang hàng với người đứng nhất là anh. Sau đó, thi đại học. Bọn họ cùng thi vào trường đại học trọng điểm. Ba năm nỗ lực đổi lại là cô và anh đều được cử đi học ở một trường đại học rất giỏi.
Cô ngơ ngẩn không biết nên hận anh hay nên cảm ơn anh.
Thật ra, cô vẫn luôn không biết anh thích cô, như cô thích anh, thích từ cái nhìn đầu tiên của hai người khi đi quân sự. Lập Hạ chỉ là một cái cớ của anh mà thôi. Không nghĩ đến cô vậy mà không màng tất cả. Chỉ là sự giáo dục từ nhỏ và hoàn cảnh xung quanh khiến anh quá mức lý trí, đêm đó lại bỏ lại người khóc tan nát cõi lòng là cô. Anh vẫn luôn kiên định chờ đợi họ lên lớn, nhưng cũng là sự chờ đợi ấy khiến cô bị tổn thương sâu sắc...
Cô kéo vali đi, ngẩng đầu thấy anh đang dựa vào cánh cửa trường đại học. Ánh mặt trời nhuộm mái tóc anh vàng óng, khóe miệng nở nụ cười quen thuộc khiến cô hoảng hốt, dường như trở lại đợt huấn luyện quân sự sáu năm trước. Anh bắt mắt như vậy, nam nữ xung quanh đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-truong-sau-nay/225093/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.