Nghiệt tử, tháp của ta! 
Nếu như hiện tại đang ở nguyên hình, lỗ tai Bạch Trạch có khi phải cụp xuống đến tận đất. Tại sao mình trước khi ra ngoài lại không chịu tính toán vận mệnh? Nếu sớm biết trước hôm nay phạm húy, thì đã không lên thiên đình. Thừa dịp trên đỉnh ngọn núi còn chưa bị chìm, nên ngủ thêm một ngày mới đúng. Nếu được vậy thì tốt, đắc tội Thiên Tôn mất rồi. 
Thảm ngọc của Thiên Tôn hạ xuống theo, lơ lửng cạnh người Bạch Trạch, nghiêng đầu nhìn y một cái, Thiên Tôn duỗi một ngón tay trắng trẻo non mềm ra, chọt vào mi tâm nhíu chặt của y: “Không sao, người không biết thì không có tội.” 
Thiên Tôn trước đây, râu tóc bạc trắng, mỗi khi khoanh chân ngồi, nhắm mắt suy tư đều khiến cho lòng người kính sợ, không nhịn được mà quỳ bái. Bây giờ, Thiên Tôn chỉ cao có ba thước, đôi chân ngăn ngắn cuộn lại, lông mi dài tinh xảo đổ bóng trên khuôn mặt nhỏ xinh, nhìn thế nào cũng không giống đang thông hiểu thiên đạo, mà như một bé con ngủ gà ngủ gật khi nghe tiên sinh giảng bài. 
Đối mặt với một Thiên Tôn như này, Bạch Trạch không gợn lên được chút tôn kính nào, y chỉ muốn dùng móng vuốt ngoắc ngoắc đôi lông mi nhỏ dài kia, chọt chọt khuôn mặt đầy thịt kia, sau đó lại ôm nhóc con lăn lộn mấy vòng trên mây, đem nó giấu vào trong mao mao của mình. 
Bạch Trạch lắc lắc đầu, nhìn Tiểu Tiểu Thiên Tôn nuốt nước miếng cái ực: “Chuyện này, chuyện này là sao?” 
Ngọc Đế thở dài, vẻ mặt đau khổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-tre-thien-dinh/1316359/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.