Samuels nhẹ giọng lẩm bẩm danh tự kia.
Hắn là một trong mười hai Ma thần chi nhất tại thế kỉ thứ nhất và thứ hai, nhưng dữ liệu được lưu lại đã bị huỷ diệt đến gần như không còn. Samuels không hề biết nhiều về tính tình cùng tình huống của mấy vị thần này, cậu ngước mắt nhìn Cecil, đợi hắn giải thích.
Sau khi giao dịch thành công với Ma thần linh hồn, Cecil đã đạt được hết thảy tri thức, nhiều đến vô tận. Hắn rất quen thuộc với loại văn tự cùng mười hai vị thần cũ này, giải thích cho Samuels, “Phách Lưu Á là Ma Thần thiện ác chi gian, ông ta không hẳn là ác, nhưng hành vi lại vô cùng hoang đường, cũng rất tàn bạo, mạnh mẽ.”
Samuels nhớ tới loại ma pháp bị ếm trên thân thể tụi quốc vương, bọn họ chỉ là bị thu nhỏ lại, chưa bị những nguyền rủa cùng thương tổn khác, cậu có thể nhìn ra vị ma thần cũ này đối với bọn họ không có nhiều ác ý.
Cơ mà, động cơ của ông ta đến tột cùng là cái gì?
Cecil chủ động trả lời thắc mắc của cậu, “Ông ta làm tại thấy như vậy vui đó.”
Samuels: “…”
Cảm thấy… chơi vui?
“Nghĩ lại mà xem, các đại thần tinh anh đều biến thành một lũ nhóc bé xíu, cả triều đình toàn là trẻ con.” Cecil nhịn cười, nói, “Như vậy rất thú vị mà… Quốc vương có bao giờ tè ra quần vào lúc lên triều chưa?”
Samuels hỏi: “Ông ta là khế chủ ma thần của ngươi sao?”
Cecil lắc đầu, “Để ngươi thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-tre-cua-vuong-quoc/2423619/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.