Một tuần sau đó, cô thơ thẩn như người mất hồn vì điều gì không rõ nữa... Lo lắng cho người kia chăng?
Từ lúc có phương thức liên lạc, cô chưa bao giờ chủ động liên lạc với anh chàng vì đặc thù nghề nghiệp của Shuu, và cả vì chẳng có việc gì quan trọng. Chỉ khi nào Shuu nhắn hoặc gọi thì cô mới trả lời. Lúc này, thật muốn hỏi thăm anh chàng một chút. Có tiện không nhỉ? (2°
Suy nghĩ đắn đo nhiều chút, cuối cùng cô quyết định ngoan ngoãn đi làm, đi học lái xe rồi chờ đợi.
"Em vẫn đi làm bình thường chứ Hana?" _ Anh được nghỉ ở nhà một thời gian, thong dong ôm Rose chơi ở sofa hỏi với vào điện thoại.
"Dạ! Em vẫn đi làm bình thường. Nhưng nghe có bệnh, em đeo khẩu trang và giữ vệ sinh cá nhân chặt chẽ hơn mọi khi anh ạ! Anh ở nhà bao lâu? Chừng nào lại đi?"
"Ừ. Nên vậy để bảo vệ bản thân trước đã. Nghe tin tức, anh thấy có lẽ bệnh không đơn giản và có nguy cơ bùng phát thành dịch đó! Em cẩn thận vẫn hơn! Các chuyến bay trong và ngoài nước đều cấm rồi. Anh được nghỉ dài dài." _ Anh dặn dò.
"Dạ. Em biết rồi!"
"Chị chuẩn bị cho em nhiều đồ ăn lắm! Cuối tuần em tới nha Kei!" - Chị đang gọt trái cây, cười nhắc nhở
"Nếu không có gì thay đổi thì em sẽ tới khuân hết về nhà trả cho tủ lạnh nhà chị không gian rộng rãi nha!!! Yêu chị nhất!"
"Thế chị có yêu em không?".
'_ Jasmine cầm một quả dâu tây đỏ mọng, nghiêng đầu hỏi.
"Cóooo!!! Yêu em nhất nhất!!!"
"Em nữa! Em nữa!"
_ Rose bập bẹ.
"Yêu Rose nhất nhất nhất!!"
Anh chị phì cười lắc đầu vì mấy đứa trẻ con tranh sủng. 2)
x***************
Chiều hôm đó chuẩn bị tan làm, cô phát hiện mình không khoẻ. Từng cơn ớn lạnh gai người, trán hâm hấp sốt, cổ họng đau rát, cả người uể oải. Lẳng lặng uống một viên hạ sốt, cô đeo khẩu trang chào tạm biệt những đồng nghiệp còn lại rồi đấy cửa ra về.
Trong lòng dấy lên dự cảm không lành, đầu óc quẩn quanh các thông tin mà mọi người thảo luận. Số ca nhiễm bệnh ngày càng tăng, số người bị cách ly ngày càng nhiều, số ca tử vong không dừng lại. Chỉ cần tiếp xúc với người bệnh đều bị bế đi cách ly.
Cô thầm nghĩ, nếu là sốt thông thường thì ngày mai sẽ khỏi. Nếu không... Chẳng biết phải thế nào đây nữa....
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ rối bời, cô không hay bên ngoài, chiếc xe đỏ nổi bật cùng người đàn ông áo đen đã đứng chờ từ lúc nào. Thấy cô, anh chàng híp mắt cười sau lớp khẩu trang, sải từng bước dài về hướng này.
Thấy anh chỉ còn cách mình mấy bước chân, cô hốt hoảng giơ tay ra hiệu dừng lại rồi lùi một bước.
_ Anh đừng đến gần!
_ Sao vậy? _ Shuu nhìn cô khó hiểu.
_ Tôi bệnh rôi...
_ Cô sốt sao? _ Mặc kệ cô phản đối, anh chàng đưa tay áp lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
_ Đừng chạm mà! Có thể tôi bị nhiễm bệnh rồi! Sẽ lây đó! _ Cô rưng rưng giương mắt nhìn Shuu. C°
_ Không sao đâu! Đi với tôi! _ Shuu nắm tay cô kéo về phía xe.
_ Đi đâu? Bệnh viện hả? _ Cô hoảng loạn không biết nên làm gì nếu mình thật sự mắc bệnh.
_ Không thể đến bệnh viện lúc này. Chưa biết chừng cô chỉ bị bệnh thông thường, tới đó rất dễ bị lây nhiễm từ những người khác ở đó. Vậy thì oan ức lắm! _ Anh chàng mở cửa xe nhét cô vào ghế phụ cài dây an toàn.
_ Vậy bây giờ đi đâu? _ Đầu óc cô hơi choáng váng, cổ họng đau rát.
_ Về nhà tôi! _ Shuu dứt khoát đáp.
_ Tại sao không phải là nhà tôi? _ Cô uể oải nhắm mắt.
_ Nếu tôi ở lại đó cùng cô, cô có đồng ý không? Chắc là không rồi! Còn để cô một mình tôi không yên tâm. Chỉ đành mạo muội mang cô về nhà chăm sóc. Được chứ? _ Anh chàng nói một hơi rồi cho xe chạy. (2°
_ Anh sẽ bị lây bệnh đó! Đồ ngốc!
Thì thào nói nốt câu, cô như tìm được chỗ dựa tinh thần, sợi dây cột chặt trái tim từ nãy giờ từ từ giãn ra, nỗi sợ hãi dần dần mờ nhạt. Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. (2)
x***************
Không ngờ có một ngày cô lại ở qua đêm tại nhà một người đàn ông trong tình trạng ốm đau bệnh tật. Chuyện này e là cũng chỉ có thể xảy ra trong thời điểm này. Nhà Shuu không có phòng cho khách nên cô ngủ trên giường của anh chàng. (3
Nửa đêm cô bắt đầu toát mổ hôi, sốt cao đến mức ý thức cũng trở nên mơ hồ. Từ đau đầu dữ dội đến ngủ thiếp đi.
Mỗi lần tay cô vươn ra khỏi chăn là Shuu lại nhẫn nại đặt tay cô vào lại trong chăn.
Khi cô tỉnh giấc, trời đã sáng. Tuy rèm cửa đã được kéo kín nhưng vẫn có ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào bên trong. Cô lần tìm chiếc đồng hồ đeo tay đặt trên kệ cạnh giường. Đã mười giờ rồi nhưng toàn thân cô vẫn rất đau nhức.
Chống tay ngồi dậy, cô nhìn quanh quất căn phòng nhưng không thấy Shuu đâu. Cánh cửa phòng khép hờ, bên ngoài vọng lại tiếng nấu nướng, chắc anh chàng đang làm đồ ăn sáng. (2)
_ Phải xin nghỉ làm thôi..._ Cô vén chăn xuống giường lấy điện thoại trong ba lô nhắn tin cho quản lý.
Gửi tin xong, cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài tạm biệt Shuu để về nhà. Nhưng vừa ra khỏi nhà vệ sinh, một cơn choáng váng ập đến làm cô phải bám vào cánh cửa giữ mình khỏi ngã.
_ Cô sao vậy? _ Shuu bên ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một mâm thức ăn bốc khói.
- Tôi choáng một chút...
_ Cô chưa khỏi hẳn đâu, về giường nằm nghỉ thêm đi._ Anh chàng đặt mâm lên bàn tiến đến đỡ cô về giường.
_ Tôi muốn về nhà...
_ Đo nhiệt độ rồi ăn cháo trước có được không? _ Shuu thương lượng.
Nhìn thấy anh chàng ân cần với mình như vậy nhưng mình lại có thể là nguyên nhân khiến người ta nhiễm bệnh, cô vừa áy náy, vừa ân hận, vừa sợ hãi. Cô chầm chậm lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
_ Không cần đo đâu. Tôi đang sốt...
_ Vậy ăn một ít cháo cho đổ mồ hôi nha! Cô sẽ chóng khỏi thôi! _ Anh chàng dỗ dành.
_ Hôm qua nếu anh không đến thì tốt rồi ! _ Cô cúi đầu xuống cố gắng che giấu nước mắt.
_ Ăn cháo thôi! _ Anh chàng khẽ khàng cắt ngang.
_ Nếu như tôi thật sự bị nhiễm thì chắc chắn anh đã bị lây rồi! Lây nhiễm qua cả đường không khí và nước bọt...
Anh ở gần thế này, chắc chắn không thể tránh nổi..._ Giọng nói của cô ngày càng nhỏ đi như lẩm bẩm với chính mình.
_ Kei! _ Một lần nữa Shuu cắt ngang suy nghĩ tăm tối của cô
_ Lát nữa tôi sẽ tự đến bệnh viện một mình.... Anh tuyệt đối không được đi cùng, anh sẽ bị nhốt lại đấy! _ Cô nức nở.
_ Kei à! _ Giọng nói của Shuu rất thấp, anh chàng muốn ngăn những suy nghĩ phiến diện của cô lại.
_ Biết đâu anh lại không bị sốt, chỉ cần qua vài ngày là sẽ ổn..._ Cô cúi đầu liên tục dùng tay xoắn mép chăn lại.
Cô cảm thấy mình nản chí cùng cực, chỉ toàn gây ra rắc rối cho anh chàng. Nếu như cô thật sự đã bị nhiễm bệnh thì phải làm sao, làm sao đây... Chiếc vỏ chăn màu xanh đậm bị cuộn lại thành một đống trong tay, cô nghĩ đến những con số tử vong đáng sợ mà ngày càng sợ hãi...
Cứ nghĩ đến việc Shuu có thể sẽ bị lây là cô lại bắt đầu tự trách, hai cảm xúc suy sụp này quấn lấy nhau khiến dạ dày cô cũng bắt đầu quặn đau. Đến mức khiến cô chỉ muốn khóc, nước mắt cô lã chã rơi xuống không thể kiềm chế được.
Có những ngón tay chạm vào mặt cô, lau đi những giọt nước mắt.
_ Sẽ không sao đâu, đừng suy nghĩ linh tinh...
Đúng vào lúc cô định nói tiếp thì bàn tay ấy đã nâng cằm cô lên, Shuu trực tiếp dùng hành động để đập tan hết những lời tự trách và áy náy của cô. Những ngón tay anh chàng đan vào mái tóc dài hơi ướt vì sốt cao cả buổi tối của cô đầy tự nhiên.
Shuu nâng cằm cô đến gần hơn, và lần này anh thật sự đang hôn cô...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]