Tạm biệt Vũ, cô cũng túi nọ túi kia của mình tìm cổng 20 và anh để về Aichi thương mến.
Anh ngồi trên một băng ghế chờ, bên cạnh là vali kéo to tướng, đang nghịch điện thoại nên không nhìn thấy cô. Rón rén lại gần, cô ngó xem anh đang xem cái gì mà chăm chú thế.
– Anh xem cái gì đó?
Video ai tag em vào trên trang cá nhân của em nè! _ Anh chìa điện thoại cho cô xem.
_ Lúc nào vậy anh? Nãy giờ em không có xem thông báo.
_ Mới đây thôi.
_ Chị Quản lý Thực tập sinh ấy, chắc chị ấy quay. _ Tài khoản tag cô là của chị Hoa.
_ Ừm. Hana giỏi quá, em biết nhiều thứ thật! _ Anh cất điện thoại đứng dậy cầm đỡ mớ đồ trên tay cô.
_ Biết nhiều đâu có nghĩa là giỏi đâu anh! Tàm tạm thôi! _ Cô lắc đầu. Anh lại khen cô như trẻ con rồi.
-
Cái em mặc lúc đó gọi là gì? _ Hai anh em vừa trò chuyện, vừa nối vào phía sau hàng người đang chờ.
Cái tà dài gọi là áo dài, được xem là quốc phục của Việt Nam. Còn cái tà ngắn là áo bà ba, một trang phục đặc trưng của Nam bộ.
_ Ồ! Quốc phục mỗi quốc gia đều có nét đẹp riêng em nhỉ?– Vâng.
Theo anh lên máy bay, cô muốn ngồi ghế bên ngoài để ngắm từng đám mây trắng muốt lừng lững trôi trên nền trời xanh biếc.
_ Được đi đó đi đây thích quá anh nhỉ?
– Đó là suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-toi-vi-sao/3606240/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.