Ánh mắt cô nhìn anh đang bừng bừng lửa giận như gấp gáp, như chờ đợi anh ngừng lại để giải thích. Thế nhưng sau khi câu nói đó của anh lọt vào tai, đôi mắt ấy đột ngột mở to như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, lại như bừng tỉnh giác ngộ được một điều gì…
Cô chầm chậm thu ánh mắt, chầm chậm cúi đầu.
Anh từ khi cô tỉnh lại vẫn luôn chau mày nhìn cô mà bộc phát, đến khi thấy ánh mắt thoáng chốc thất thần rồi u uất nọ, anh biết mình đã lỡ lời.
Nhìn cô gái nhỏ quần áo không lành lặn đang cúi đầu, môi mím chặt, đôi tay bấu lấy chăn nổi lên những đường gân xanh tím… Hình ảnh bắt gặp cô co ro trong đêm đó chợt ùa về trong tâm trí.
Anh đang làm gì? Anh đã làm gì thế này?
Đầu đuôi câu chuyện của cô, khởi nguồn sự bất hạnh của cô ngày đó và cả sự việc ngoài ý muốn hôm nay, tất cả đều không phải lỗi của cô!
Vậy mà anh lại vì sự tức giận nhất thời của mình làm cô gái nhỏ này nhớ lại những ký ức đau thương nhất. Chính anh vừa cạy mở vết thương mà bấy lâu nay cô ấy dùng mọi cách để chữa lành…
_ Hana… Anh…
_ Anh à! Em nghe xong điện thoại của Kei rồi! Anh biết không… _ Chị bên ngoài đột ngột bước vào. _ Ủa, em tỉnh rồi hả Kei? Em có thấy khó chịu chỗ nào không? Làm chị lo muốn chết!
_ Em không sao ạ! Em rất xin lỗi đã gây phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-toi-vi-sao/3575794/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.