Cô đưa túi đồ của mình đã mua cho một trong hai nhân viên bảo vệ. Người đó chạy trở lại quầy thu ngân, người còn lại vẫn đứng cạnh cô trông chừng cô bỏ trốn.
Không biết vấn đề là ở đâu nhưng cô có thể chắc chắn một điều không phải do mình. Nhìn người bảo vệ đi về phía quầy thu ngân, cô cố gắng suy nghĩ tìm kiếm điểm không đúng. Rồi lại đặt giả thuyết nếu túi đồ kia không có sai sót, vậy thì nguyên nhân chẳng phải xuất phát từ trên người cô sao? Nhưng sao có thể?
Nghĩ đến đó, cô cúi đầu ngó mình từ trên xuống dưới. Chẳng có gì sai khác so với lúc mới ra khỏi nhà: out fit áo len cao cổ, áo măng tô, quần jeans, sneakers. Cô chỉ còn cách hy vọng mọi việc chỉ là sự nhầm lẫn, nếu không sẽ thật sự rắc rối với một Thực tập sinh mới.
Nhưng không phải tự nhiên có câu nói “đời không như là mơ”. Người bảo vệ bên kia cầm bộ đàm thông báo gì đó rồi quay lại mang theo một tin không vui, ánh mắt nhìn cô thêm vài phần ngờ vực.
_ Túi đồ này đã được kiểm tra kỹ, không có sai sót nào. Vì vậy thứ khiến chuông báo động kêu chỉ có thể nằm trên người cô. Mời cô theo tôi đến phòng quản lý. _ Người bảo vệ cầm túi đồ giơ tay ra hiệu cô đi theo.
Không suy nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn, cô đành cất bước đi theo hướng dẫn của người bảo vệ hy vọng có thể tự bào chữa cho mình.
Qua mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-toi-vi-sao/3575787/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.