Hai người về tới nhà vừa đúng 21h. Chị đứng chờ trước thềm nhà, lúc bước vào cổng liền nhìn thấy chị, không thấy Jasmine.
Thấy cô, chị dợm bước ra nhưng cô nhanh chóng nói rồi chạy đến bên chị:
_ Chị cứ đứng đó, đứng đó! Em tới ngay đây!
Cô ngã ngay vào vòng tay của chị, gục đầu lên vai chị để trấn an chị, cũng là tự trấn an mình.
_ Cám ơn chị… _ Cô thì thầm.
Cám ơn chị vì đã lo lắng cho em, cám ơn chị vì đã yêu thương em, cám ơn chị vì đã chờ em, cám ơn chị vì… tất cả!
_ Nói gì cơ? _ Chị đẩy cô ra, mắt rưng rưng, tay véo má cô kéo vào nhà.
_ Ây da, em không có nói gì hết, không nói gì hết… Jasmine của em đâu?
Chị kéo cô đến sofa, Jasmine không rõ đã ngủ từ hồi nào, chờ lâu quá nên gục ngã đây mà!
Tận đáy lòng mình lúc này, cô thật sự không nhớ mình đã làm được những gì cho gia đình anh chị mà chỉ thấy món nợ ân tình mà mình đang mang to lớn, quí báu biết bao.
_ Chị mang em vào giường nhá! _ Cô cúi xuống hôn nhẹ lên má bánh bao của cô bé đang ngủ say rồi ôm em vào phòng.
Cô bé cựa quậy trong lòng cô một chút rồi ngủ tiếp. Anh chị theo sau nhìn cô bận rộn với Jasmine mà lòng thầm nhẹ nhõm vì cô gái nhỏ này không gặp chuyện gì bất trắc.
_ Anh chị nghỉ đi ạ. _ Sau khi thu xếp cho Jasmine,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-toi-vi-sao/3575776/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.