_ Ở đây làm không được hả mậy? Tại sao phải đi xa như vậy làm chi?
_ Đi xa mới kiếm được nhiều tiền mà! Với lại chị biết em muốn đi khỏi nơi đau buồn này mà chị...
_ Nhưng mà nhà mình có mấy người đâu, mầy đi tới 3 năm mới về lận! Rồi ai chăm sóc mầy? Rồi lỡ bà ngoại, cha mẹ đau ốm, sao mầy về được?
_ Chị, chị cứ nói vậy!
_ Tuy là không nên nhưng mà ai nói trước được điều gì, đúng không?
Hoàn cảnh gia đình tuy không đông vui nhưng cũng đâu đơn chiếc như chị nói. Cô biết chị phản đối kịch liệt như vậy là vì thương cô một mình nơi xứ lạ quê người.
_ Chị, em biết chị thương em, em cũng luôn xem gia đình là trên hết mà! Thật ra 3 năm trôi qua nhanh lắm! Với lại thời buổi hiện đại rồi, muốn trò chuyện hay biết tin tức của nhau cũng dễ dàng, khoảng cách không xa xôi như chị nghĩ đâu! _Cô dùng hết vốn liếng ngôn ngữ tích lũy hai mươi mấy năm thuyết phục chị.
_ Mày đi qua đó, lúc khoẻ hay lúc bệnh cũng có một mình, lúc buồn hay vui cũng không có người thân bên cạnh. Lỡ gặp chuyện gì cũng không thể xách ba lô về nhà với mẹ cha như ở đây được, còn mọi người có muốn cũng không thể tới lui thăm mày...
_ Mấy năm em đi học cũng đã biết cách tự chăm sóc mình rồi... Chị cũng vậy, cuộc sống mưu sinh, âm thầm chịu đựng đắng cay chứ nào có dễ dàng.
Chị trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-toi-vi-sao/3575765/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.