Điện thoại di động đang đặt trên bàn trà của Vô Vi chân nhân vang lên một tiếng. Ông cầm tới mở khóa, thấy đại đồ đệ mới đăng bài lên vòng bạn bè. Gấp! Cho hỏi đại yêu hóa hình thích ăn thịt người thế này? Hầm hay kho tàu? Bên dưới có một đám sư huynh sư tỷ sư thúc sư bá Hà Lạc phái tranh nhau trả lời: 【Làm sushi, hương vị nguyên chất.】 【Hấp, nhiệt độ cao giữ tươi.】 【Nhất nhân tam cật*, kèm với rắc mắm tôm phi hành và dưa leo cắt sợi lên trên, ăn ngon không lãng phí. 】 *nhất nhân tam cật: cải biến từ nhất ngư tam cật hoặc nhất hà tam cật, là một món ăn chia cá làm ba róc xương cá ra rồi hấp, nếu với tôm thì lặt đầu cắt phần lưng lấy chỉ tôm ra nhúng bột chiên 【Băm nhuyễn làm nhân bánh báo, đó mới gọi là tươi. Võ Tòng ăn cũng phải rơi lệ!】 Vô Vi chân nhân cười ha ha, nhắn lại cho đồ đệ: 【 Nên vi sư nói, vẫn là cắt thành lát nhúng lẩu ăn ngon nhất, ấm dạ dày lại dưỡng sinh.】 【Chân nhân nói đúng.】 【Nấu lẩu ăn ngon.】 【Vẫn là chân nhân sành ăn.】 Đọc bình luận bên dưới của môn nhân, Vô Vi chân nhân cười ha hả nhét điện thoại di động vào túi đạo bào. "Người trẻ tuổi đúng là nặng tâm tự." Ông nói với Vô Vọng chân nhân ở đối diện bàn trà: "Hựu Chi nhất định là chơi thua trò Lời Thật Lòng Đại Mạo Hiểm, đang trêu đám cổ lỗ sĩ chúng ta đây này." "Sư huynh nói phải." Vô Vọng chân nhân vuốt vuốt râu dài, lấy điện thoại di động ra nghiêm túc ấn like cho Nghiêm Hựu Chi. Nghiêm Hựu Chi đối điện điện thoại di động mặt đầy tuyệt vọng. Sư phụ sư thúc hai người không nên như vậy, hai người còn như vậy đồ nhi sợ rằng không có cách nào đem theo sổ đỏ phần đất gần chỗ quý nhân mà sống lại đâu. Loại tâm tình tuyệt vọng này vẫn duy trì đến khi anh nhìn thấy đường đệ mình Nghiêm Lăng An. —— Còn tay còn chân, lại không thấy bị rạch thân, cũng không bị cắt thành ba khúc (nhất nhân tam cật),càng không bị cắt lát nhúng lẩu. Áp lực khắp người buông lỏng, lòng Nghiêm Hựu Chi như bị đổ chậu nước lạnh, đột nhiên bình tĩnh trở lại. Có gì phải sợ? Dù sao cũng nhận thức vị quý nhân kia làm chủ nhân, nói không chừng đám đại yêu này không ăn thịt người đâu? Giống như người ta nói đạo sĩ không ăn thịt bò vậy á. Ai mà không có cái ăn kiêng đâu chứ? "Hai ngày nay cậu sống sao rồi?" Nghiêm Hựu Chi ngồi bên giường hỏi đường đệ. Tiện tay từ giỏ trái cây kế bên lấy ra một trái, lau lau trên tay áo, "Còn có trái cây ăn, chắc là sống tốt." Nói rồi, "rắc" một tiếng, anh cắn một trái thoạt nhìn rất tương tự với táo, sau đó sững sờ ngay tại chỗ. Linh lực nồng đậm theo nước trái cây từ cổ họng chảy xuôi vào dạ dày, thoáng vận chuyển công pháp, uể oải do mấy ngày nay bôn ba trong rừng nhiệt đới Tam Giác Vàng đều bị linh lực này cọ rửa đến mức không còn một mảnh, trong kinh mạch một hồi thoải mái, như là ngâm mình trong linh tuyền hiếm thấy tại bí cảnh của sư môn. Không phải, thậm chí so với linh tuyền hiệu quả còn tuyệt hơn. Một quả cung cấp linh lực, đã có thể hơn nửa tháng tu hành của anh rồi. Khi Nghiêm Hựu Chi lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đã ăn sạch một trái linh quả, ngay cả hạt cũng không buông tha. "Đường ca..." Nghiêm Lăng An mặt mũi phức tạp nhìn anh. (vì khúc sau còn có cả biểu đệ nữa, để khỏi lộn nên giữ nguyên ha) "Làm sao vậy?" Nghiêm Hựu Chi lại lấy một trái, lau cũng không thèm đã nhét vào miệng đường đệ: "Trái cây này không tệ, cậu cũng ăn một trái." "Không phải..." Nghiêm Lăng An trong miệng có trái cây, nói chuyện hàm hồ không rõ: "Trái vừa rồi anh ăn có một lỗ sâu, rất lớn." "..." Tay Nghiêm Hựu Chi hơi khựng lại, như không có việc nói: "Không có gì, nói rõ trái cây tinh khiết thiên nhiên vô hại." "Thế nhưng trong lỗ sâu hình như còn có nửa con sâu." "Bổ sung protein không được sao?" Nghiêm Hựu Chi vỗ đầu đường đệ một cái: "Cái hay không nói mà cứ nói cái dở, sao ăn cái gì đều không chặn nổi miệng cậu vậy?" Nói xong anh lại lấy một trái nhét vào miệng mình, dùng hành động biểu thị mình không ngại chút nào. Đối với khát vọng tăng cao tu vi, đã chiến thắng sự chán ghét và sợ hãi do thầy pháp cổ trùng mang đến. Lại gặm hết một trái nữa, Nghiêm Hựu Chi ở trong cảm giác thư sướng do linh lực tăng đột nhiên lĩnh ngộ được thâm ý của cao nhân —— Đầu tiên là dùng yêu khí của đại yêu hóa hình dọa anh sợ, lại dùng con sâu trong lỗ sâu chỉ điểm anh. Xem ra cao nhân đã biết chuyện hôm nay rồi, đây là đang dùng sự thật nói cho anh biết, người dũng cảm chẳng sợ chi, vô luận là tu sĩ cấp cao có tu vi sâu không lường được, hay là cổ trùng có bề ngoài ghê tởm, chỉ cần chiến thắng sự sợ hãi trong lòng, thì có thể bảo trì được tâm tình bình thường, xem những này thành cái để mình tôi luyện trên con đường tu hành! "Cạch" một tiếng, anh nghe được linh đài vang nhẹ một tiếng, cùng lúc với suy nghĩ thông suốt, cửa ải kỳ Luyện Khí đã quấy nhiễu mình thật lâu cũng ầm ầm mở rộng. Cắt tỉa đột phá tu vi mang tới chỗ tốt, linh khí chung quanh nâng cao một bước tâm tình của Nghiêm Hựu Chi cũng thật lâu khó thể bình phục. Cao nhân không hổ là cao nhân, thậm chí ngay cả anh bởi vì tâm tình hơi kém mà chậm chạp không thế nào đột phá đều có thể nhìn ra được. Cao nhân có tu vi cao thâm lại không keo kiệt chỉ điểm hậu bối như vậy, cho dù là ăn vạ, Hà Lạc phái bọn họ cũng phải tạo quan hệ với cao nhân! Cảm nhận được tu vi của mình tăng vọt tu vi, Nghiêm Hựu Chi hạ quyết tâm. ── Anh nghĩ nhiều rồi. Ngoài cửa, Cố Lâm Uyên hỏi hoạ mi yêu đi phía trước: "Ngươi dùng linh lực hù dọa tiểu tu sĩ kia làm cái gì?" Tô Mi là yêu tu Trúc Cơ hậu kỳ, kém một bước nữa là có thể chạm đến cửa Kết Đan, trong đàn điểu yêu tại đây xem như là tu vi xuất chúng, nàng cố ý tản mát linh lực chưa một tia uy áp tinh thần cảu yêu tu cấp ra, xem ra đã dọa tiểu tu sĩ chưa đến kỳ Luyện Khí kia sợ quá rồi. Tô Mi cười dịu dàng, thong dong giải thích: "Lần đầu tiên thiếp nhìn thấy tu sĩ nơi này, thấy vị công tử vừa rồi thiên phú không tệ, muốn thăm dò đạo pháp sư thừa của hắn. Bây giờ xem ra, nơi tu sĩ nơi này tu vi không cao, truyền thừa cũng đã xuống dốc, chúng ta hành sự ở đây cũng không cần cẩn thận nhiều." Nói cách khác, ý của nàng chính là, tu chân giả nơi này đều là một đám gà con, Ma tôn có thể gây sự tùy tâm sở dục, mà khổ chủ cũng không có tu vi cao như bọn hò, cho dù tới báo thù cũng ăn mổ, không đúng, là đánh không lại. Cố Lâm Uyên nhẹ hừ một tiếng, đối với giải thích của nàng rất là hưởng thụ: "Vốn nên như vậy." Ma tôn ở quỷ quái giới tùy ý đã quen, ai không phục liền đánh người đó, ông trời là lão đại còn hắn là lão nhị, không hề nghi ngờ. Trọng Hề là quân tử ngay thẳng hiếm có trong đám người Ma cung này, cũng không có dị nghị gì về câu này, dù sao quỷ quái giới vốn là nơi kẻ mạnh làm vua. Hắn đột nhiên hỏi Cố Lâm Uyên: "Vì sao phải kêu yêu tu trông vườn trái cây chọn linh quả có lô sâu?" Trong Ma cung tiểu yêu trông vườn trái cây vẫn luôn cần cù, nếu không phải do mấy ngày nay mới đến thế giới mới có chút luống cuống tay chân, thì cũng không có nhiều sâu đục trái cây như vậy. Khi vừa nhận được mệnh lệnh hắn còn tưởng là Ma tôn chê hắn làm việc không tót, sợ đến mức suýt chút nữa đã ôm cây khóc. Động tác của Cố Lâm Uyên dừng một chút. Hắn như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên nói: "Những linh trùng này quanh năm dựa vào các loại linh quả linh thảo làm thức ăn, tính ra hiệu quả tăng cao tu vi hiệu quả còn cao hơn linh quả, bản tôn quá độ hảo tâm tặng chúng cho phàm nhân ăn, đỡ phải lãng phí, làm sao vậy?" Trọng Hề: "..." Cũng không cần giải thích nhiều như vậy, ngươi cứ việc nói thẳng là ngứa mắt phàm nhân kia cho nên lợi dụng phế vật thôi. Con rồng keo kiệt nhà ngươi. ♥️ ♥️ ♥️ Happy 1st Year Anniversary ♥️♥️♥️
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]