Chương trước
Chương sau
Căn cứ Trat ở trung hạ du sông Mekong, rừng nhiệt đới rậm rạp che đi dấu vết hoạt động của con người, cho dù từ bản đồ vệ tinh cũng tìm không ra vị trí cụ thể của căn cứ này.
Cũng chính vì vậy, ba năm trước đội liên hợp hành động chỉ đành lựa chọn cảnh sát tinh nhuệ nhất lẻn vào căn cứ nằm vùng. Cho đến hôm nay, thành công nằm vùng bên cạnh Nay Prasong cũng chỉ có mỗi mình Nghiêm Lăng An.
Vì vậy, khi tin báo bình an hai ngày một lần của hắn đột nhiên gián đoạn, điều đầu tiên mà người tham mưu của đội hành động nghĩ tới không phải từ bỏ, mà là điều một đội ngũ tinh nhuệ dựa vào lộ tuyến mà Nghiêm Lăng An truyền tới đến gần phụ cận căn cứ Trat, điều tra ngọn nguồn.
Vì đảm bảo một phần vạn, trong hành động lần này còn gia nhập một nhân sĩ đặc biệt do cấp trên điều đến.
Thanh niên được một đám bộ đội đặc chủng hộ tống ở giữa, anh mặc đồ rằn ri giống bộ đội đặc chủng, nhưng vô luận từ khí chất, hay là từ trang bị đeo trên người, đều so với bộ đội đặc chủng đã làm việc khoảng mấy năm nay tuyệt nhiên bất đồng.
"Dừng lại." Trên đường vội vã hành quân, thanh niên đột nhiên nói.
Bộ đội đặc chủng bên cạnh nhanh chóng truyền lời của anh ra, rất nhanh đội ngũ đang ngay ngắn tiến lên đều có thứ tự dừng bước chân lại.
"Nghiêm tiên sinh có phát hiện gì?" Tiểu đội trưởng bên cạnh anh hỏi.
"Trước hết để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút." Thanh niên nhíu mày nhìn la bàn trong tay, thần sắc có chút không xác định.
Tiểu đội trưởng không hề nghi ngờ thi hành mệnh lệnh của anh.
Lúc mới bắt đầu, tiểu đội này đối với hành động đêm trước đột nhiên bị xếp dưới quyền một người được gọi là "nhân sĩ nội bộ" này có rất nhiều phê bình kín đáo, chớ đừng nhắc tới lúc đó thanh niên mặc đồ hàng hiệu này thoạt nhìn căn bản không giống xuất thân từ bộ đội, trông không khác gì con nhà quan vào quân đội để lấy tiếng.
Tiểu đội trưởng nghiêm túc phản ảnh với cấp trên về tính nguy hiểm của hoạt động lần này của bọn họ, hy vọng cấp trên có thể nghĩ lại lần nữa, nhưng mệnh lệnh cấp trên cho ra là —— Đều nghe theo sự chỉ huy của Nghiêm tiên sinh.
Trên thực tế, trên đường hành quân suốt hai ngày đêm, vị Nghiêm tiên sinh bề ngoài tự phụ này chẳng những không có liên lụy bước đường hành quân, mà lại có thể nhiều lần dẫn dắt bọn họ tránh khỏi xà trùng nguy hiểm nhất trong rừng rậm, tìm được địa điểm thích hợp để đặt chân, giống như là có kỹ năng biết trước nào đó.
Quân nhân quanh năm trú đóng ở biên giới Trung Miến Thái đều nghe nói đến truyền thuyết thầy pháp biết bao lần, thậm chí thấy tận mắt nhìn thấy người bị trúng chú thuật, độ chấp nhận đối với nhân sĩ đặc biệt này rất cao, vì vậy tiểu đội này nhìn thấy biểu hiện của Nghiêm tiên sinh, trong lòng đã có nhiều thêm đối chút tin tưởng với cậu.
Trong lòng bản thân Nghiêm Hựu Chi được tin tưởng lại có chút bất an.
Nếu như không phải chiếm được tin em họ Nghiêm Lăng An tung tích không rõ, anh sẽ không chủ động yêu cầu tham dự hành động truy bắt tội phạm buôn lậu ma túy lần này. Trước khi đến Vân Nam anh mời sư phụ bói một quẻ cho mình, là quẻ Phượng Minh Kỳ Sơn thượng thượng*, gặp dữ hóa lành, gặp được quý nhân. Khi quẻ tượng mở ra sư phụ suýt chút nữa đã vứt la bàn bảo bối đi.
* Phượng Minh Kỳ Sơn nghĩa là phượng hoàng đậu trên Kỳ Sơn rồi kêu to một tiếng; nói chung quẻ này cực tốt đại phú đại quý, làm ăn ngon nghẻ, bệnh hoạn tiêu trừ
"Đây là điềm lành nha, đại cát! Là kỳ ngộ của Hạ Lạc phái ta!" Ông vừa bảo vệ la bàn vừa rung râu mép nói với Nghiêm Hựu Chi: "Mấy năm nay sư phụ cũng được không ít người mời xem nhà, bói lành dữ, ngoại trừ vị cấp trên kia, hình như cũng không có người thứ hai có thể bói ra quẻ tượng thế này."
Nghiêm Hựu Chi thấy sư phụ chỉ ngón tay lên trời, hiểu trong một giây. Hóa ra sư phụ từng bói mệnh cho vị đại lãnh đạo kia, chẳng trách Hà Lạc phái của bọn họ trong cao tầng Bắc Kinh cũng rất có tiếng tăm.
"Phượng hoàng xuất thế đó đồ đệ, đây là phải cần mệnh cách tốt biết bao, phong thuỷ tốt biết bao, mới có thể trấn được Văn vương* khai tông lập nghiệp, phú quý trăm đời công lao hiếm có. Phần mộ tổ tiên cũng phải bốc khói xanh rồi."
*Văn vương: Là vua Cơ Xương về sau được sử sách xưng là Chu Văn vương hoặc Văn vương (ông có liên quan đến quẻ Phượng Minh Kỳ Sơn)
Nghiêm Hựu Chi nhìn sư phụ, lập tức lĩnh ngộ được ý của ông.
"Yên tâm đi sư phụ, sau khi con đến Vân Nam sẽ nói chuyện với đội trưởng Tống của đội hành động, nếu như vùng đất chung quanh vị quý nhân này vẫn vô chủ, con liền mua hết."
Trưởng lão của Hà Lạc phái không tiền đô chân nhân mãn ý mà nhìn đại đệ tử: "Ta mới nói đứa nhỏ này thật là linh tính, đặc biệt thích hợp với môn phái chúng ta. Đừng tiếc tiền, mua thêm một chút, không đủ tiền sư phụ chuyển cho con qua Alipay!"
Giá cả Hà Lạc phái cho xem phong thuỷ xem tướng cho cao tầng vẫn rất đắt tiền, trong môn phái từ trên xuống dưới cũng không thiếu tiền, Nghiêm Hựu Chi cũng không lo lắng sư phụ không ra nổi tiền mua đất. Điều anh lo lắng duy nhất là, nếu như chỗ ở của quý nhân nằm ngoài biên giới, vậy toàn thể Hạ Lạc phải của bọn họ chẳng lễ phải gánh vác chuyện làm địa sản gom tiền xuyên quốc gia à, một chút tiên phong đạo cốt của người tu chân cũng không có tiếng xấu.
Cái giá để làm hành xóm của quý nhân này cũng quá lớn rồi!
──
Lúc này Nghiêm Hựu Chi không hề có thời gian để suy nghĩ đi mua đất thế nào, anh chăm chú nhìn la bàn trong tay, la bàn ngày xưa có thể phân biệt lành dữ sau đến khu rừng nhiệt đời này liền mất linh, kim la bàn xoay loạn chung quanh.
Ngón tay Nghiêm Hựu Chi bóp Khởi Linh quyết, đọc thầm pháp môn của Hà Lạc phái, từng vòng núi sông mây sát biên la bàn giống như sống lại, hóa thành chín tiểu long mạnh mẽ uyển chuyển, đầu đuôi ngậm nhau, ngẩng đầu vẫy đuôi, muốn thoát khỏi chu vi từ trường do la bàn quấy rầy.
Nghiêm Hựu Chi thấy thế thì thôi thúc pháp quyết, rót càng nhiều linh lực lên la bàn, mắt thấy la bàn cổ xưa dưới sự thúc giục của linh lực mơ hồ phát ra ánh hào quang, giống như là muốn thoát khỏi ràng buộc.
Đột nhiên, "bùm" một tiếng.
Vật gì đỡ nổ trên đỉnh đầu Nghiêm Hựu Chi, chất lỏng màu đen bắn tung tóe một ít rơi vào sát biên la bàn đã biến thành màu vàng.
"Cái gì!" Nghiêm Hựu Chi kinh hãi, ôm la bàn vào trong ngực, thật nhanh dùng ống tay áo lau vết bẩn đi.
Nhưng mà đã muộn, chất lỏng màu đen theo hoa văn rót vào la bàn, từng vòng hoa văn như bị cái gì ô nhiễm, ẩn hiện mấy lần, dần dần biến mất. La bàn lại khôi phục dáng vẻ cổ xưa trước kia, thậm chí càng thêm rỉ sét loang lổ, kim la bàn xoay tròn vài vòng, đột nhiên "Két" một tiếng ngừng lại.
"Tức Lộc Vô Ngu*, đại hung." Nghiêm Hựu Chi trầm mặt đọc lên quái tượng.
*Tức Lộc Vô Ngu: Là quẻ 63 trong Quẻ Truân thuộc Chu Dịch; tức lộc vô ngu nghĩa là hành động không xem xét điều kiện lợi thế tất sẽ thất bại
"Là con côn trùng này." Tiểu đội trưởng từ trước lúc biến cố xảy ra đã kêu người leo lên cây, lúc này trong tay cầm một con sâu lông màu xám đen đưa cho Nghiêm Hựu Chi.
"Trên cây còn rất nhiều."
Nghiêm Hựu Chi nhận lấy sâu lông, bóp miệng côn trùng, nhìn thấy hai cây răng nanh sắc bén, sắc mặt của anh càng khó coi hơn.
Đưa ra một đạo linh lực, con côn trùng biến thành tro tàn màu đen dưới tay anh.
"Đều chú ý một chút, siết chặt ống quần nhét vào giày, đeo bao tay vào, đừng để những con trùng này cắn phải." Nghiêm Hựu Chi đau lòng móc ra một chai đan dược phân phát cho mọi người, "Một ngày có gì không đúng, lập tức dùng."
...
"Đúng là cậu nhỏ nhạy bén." Bên trên rừng nhiệt đới, một chiếc máy bay trực thăng từ phía xa quan sát hướng đi của đội ngũ này. Ở nơi tầm mắt của con người không nhìn thấy, hai người đang ngồi ở ghế sau trên trực thăng.
Người nói chuyện mặc tăng bào màu đen, trên gương mặt trắng nõn trẻ tuổi khoét đầy hoa văn quỷ dị màu đen, còn kéo dài xuống tận sâu trong cổ áo. Những hoa văn này như là vật sống nào đó chiếm giữ trên da người, đường viền khẽ phát xanh, người ta nhìn trong mắt phảng phất như có thể xé mở bất cứ lúc nào cũng nhào khỏi da thịt cắn người khác, khiến người ta tự nhiên sinh một sự sợ hãi không rõ.
Azan Jan khẽ mỉm cười, từng viên phật châu luồng qua tay đen thùi tỏa sáng.
Ngồi đối diện hắn là Prasong bốn mươi mấy tuổi, thấp bé thon gầy, lưng có hơi còng, một đôi mắt màu vàng nghệ như sói đói tàn ác ăn thịt đồng loại trong rừng rậm.
Gã nhìn không thấy cảnh tượng cổ trùng truyền vào mắt Azan Jan, chỉ nghe hắn miêu tả vài câu, vì vậy có vẻ hơi nôn nóng, nhưng khi đối mặt Azan Jan thì sắc mặt vẫn tràn ngập cung kính, giấu một tia đánh giá sâu dưới đáy mắt.
"Azan Jan, vì sao không trực tiếp một lưới bắt hết bọn chúng?"
"Không vội." Tăng nhân trẻ tuổi giơ nâng ánh mắt màu đen lên, như là có thể nhìn thấy nội tâm của gã: "Yên tâm đi Nay Prasong, anh đã thanh toán tiền đặt cọc, ta đương nhiên sẽ giao hết những người này cho ngươi. Chỉ là trước đó, còn phải để cho nhóm cổ trùng của ta hoạt động nhiều một chút, không nên bị cậu nhỏ kia hao tổn nhiều quá."
Prasong yên tâm, từ tủ âm tường trên lấy ra một rương đầy thỏi đẩy tới trước mặt hắn, "Azan Jan đã ra tay đương nhiên sẽ không có sai lệch, sau này cũng làm phiền Azan từ trong miệng bọn chúng hỏi ra tin tức hữu dụng. Khi chuyện này kết thúc, tôi lại gửi một khoản tiền đến vào tài khoản của Azan."
Máy bay trực thăng bay cũng đủ cao, khí trời đúng lúc nhiều mây, hai người đang nói chuyện đương nhiên sẽ không nghĩ đến cảnh tượng lúc này của bọn họ bị một đám người khác thu vào mắt.
Một con chim ưng đực mở rộng hai cánh, bay lượn trong tầng mây cao cao, ánh mắt sắc bén vững vàng nhìn thẳng vào cửa sổ trực thăng.
Ánh mắt con người không nhìn xa được như vậy, cho dù thấy, cũng sẽ không sản sinh hoài nghi gì đối với một con chim nay ngang qua.
Tuy là... Con chim quả thực có một cái mặt lớn vô cùng.
Sừng điêu dùng linh lực truyền hình ảnh lại cho Viên Tú, lại dùng linh lực chiếu lên viên tinh thạch truyền ảnh.
Nhờ vào ánh mắy sắc bén của loài ưng, hình ảnh phát ra trong tinh thạch truyền ảnh rõ ràng rành mạch. Một con anh vũ yêu đứng một bên, sinh động như thật mà bắt chước theo lời nói mà hai người trong trực thăng đã nói.
Hắn không riêng gì biết đọc thần ngữ, còn có kỹ năng đọc khẩu hình miệng rất giỏi, thuật lại y như đúc con người, ngay cả giọng điệu âm ngoan đều rất giống Prasong.
"Thì ra là đang đánh chủ ý này..." Viên Tú nghe anh vũ yêu biểu diễn kỹ năng, sờ cằm một cái.
Một đám điểu yêu bên cạnh hắn líu ríu: "Thật đáng tiếc, sâu lông mập như vậy, cứ thế bị bóp thành tro."
"Đúng rồi đại sư, không phải tới ăn tiệc lớn sao? Đến lúc nào chúng ta mới được ăn cơm?"
"Trong tay tên đầu trọc mặt vẽ bùa chú kia không biết có còn côn trùng hay không, ta không thích ăn sâu lông."
Ánh mắt khổng tước nóng bỏng nhất, như có hai ngọn lửa nhỏ đang cháy: "Không biết tên đầu trọc kia có thể trói về hay không, như vậy thì có côn trùng vô tận để ăn rồi, còn là chủng loại tự do."
Viên Tú ra vẻ nhìn với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới con khổng tước này thoạt nhìn rất ngốc, vừa nhắc tới ăn thì khôn khéo đến thế, trí khôn so với điểu yêu dã ngoại tự trợ chờ ăn khác quả thực bay vọt hơn một tầng.
Mấy con chim khác chuẩn bị ăn chết đầu bếp một lần, hắn lại định trói đầu bếp về, mỗi ngày chọn món, đi trên con đường có thể duy trì phát triển liên tục.
Viên Tú niệm phật một câu, cảm thấy, có tiền đồ.
Trong Ma cung nuôi một đám chim chăm hoa, vừa vặn còn thiếu rồi một kẻ chăm chim. Azan Jan thích nuôi côn trùng này thoạt nhìn cũng rất thích hợp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trong tiếng Thái Nay chính là kính xưng, Nay Prasong nghĩa là Prasong tiên sinh, không phải viết nhầm. (hê hê check trên GG thì là Nay chứ hông phải Nai)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.