Lúc Vân Tu vào linh phố, Lương Thư Mỹ cảm thấy toàn bộ nhà kính đều sáng lên.
Minh châu óng ánh, mỹ ngọc long lanh. Hóa ra thật sự có người đẹp đến mức độ này.
Sau đó cô liền bị người "Hừ" một tiếng.
Cố Lâm Uyên đi bên cạnh Vân Tu bên cạnh, kéo tay y, như gấu trúc ôm đùi.
Viên Tú: "..."
Càng ngày càng ngây thơ.
Y tìm một cái ghế gỗ tạc từ rễ cây ngồi xuống, pha cho mọi người tách linh trà, bày tỏ Lương Thư Mỹ nói: "Nói đi."
Lương Thư Mỹ uống một hớp trà, cảm thấy tâm trạng được rửa sạch, đau đớn trong bụng cũng giảm bớt rất nhiều.
Cô chỉnh lại suy nghĩ, thấp giọng nói: "Ba tháng trước tôi đã chết rồi."
"Sau khi chết được mấy tiếng, bởi vì đau đớn trên người nên tôi tỉnh lại, tự uống hai viên thuốc giảm đau."
"Khi đó tôi còn chưa nhận ra sự khác thường. Khi tôi phát hiện cơn đau không giảm bớt, muốn đón xe đi bệnh viện điểm, mới phát hiện ngực mình bị thủng một lỗ to, bên trong mọc ra một giống cây tôi không biết."
"Tôi nhìn vào gương, xác nhận mình đã không còn hô hấp và nhịp tim."
"Tôi đã chết, nhưng lại sống đến giờ. Tôi bây giờ, không biết là cái gì nữa."
Khi cô nói được một nửa, tiến sĩ Nguyên Đan đưa tay che lỗ tai hai con chim nhỏ bên cạnh, trong tiếng bất mãn "Chiếp chiếp chiếp" của chúng, bỏ bé chim lông xù lên cành cây nhiều năm tuổi bên ngoài khu triển lãm.
"Chiếp chiếp chiếp!" Các bé chim bất mãn vỗ cánh, kháng nghị: "Chúng ta muốn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-thuc-vat-quy-quai/1664618/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.