Nghiêm Lăng An cuối cùng vẫn viết giấy nợ cho Viên Tú, cơ mà con số không lớn đến vậy.
Bởi vì một vị trung niên thành thật sau lưng Viên Tú nói: "Đại sư, không cần nhiều như vậy, vị thí chủ này sau khi dùng xong nói không chừng còn có thể trả người lại, không bằng chiếu theo thiên toán, một ngày năm trăm ngàn thì sao?"
Sau đó hắn nhìn sang Nghiêm Lăng An, trên gương mặt đầy đặn lộ ra một nụ cười chất phác: "Cậu muốn vay mấy ngày?"
"Năm... năm ngày đi." Nghiêm Lăng An tính toán một chút.
"Được." Vị trung niên thành thật nhanh chóng tìm giấy bút, múa bút như bay, viết ra tờ giấy nợ 250 vạn, in dấu tay của mình lên, giao cho Nghiêm Lăng An, "Cứ như vậy đi, giảm nhiều bù ít."
"Ờ." Khi Nghiêm Lăng An ký tên còn cảm thấy đây là một người tốt, giúp hắn tiết kiệm gấp mấy lần tiền.
Tia sáng trên giấy lóe lên, được vị trung niên bỏ vào lòng, "Vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?"
"Tôi họ Nghiêm, Nghiêm Lăng An."
"À, tại hạ là Ngưu Phát Tài, bình thường giúp tiên sinh xử lý một ít chuyện mua bán nhỏ lẻ, có đôi khi cũng làm mất cái khác. Bây giờ Nay Prasong đang ở chỗ tôi, đi theo tôi."
Nói rồi, hắn dẫn Nghiêm Lăng An đi về phía phòng mình, vừa đi vừa hàn huyên.
"Hồi xưa Nghiêm huynh đệ chắc học toán không được giỏi ha."
"Phải, thi đại học chỉ thi hơn 90 điểm, " Nghiêm Lăng An thổn thức: "May mà cha mẹ đều làm nghề này, lập được mấy lần huy chương hạng hai, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-thuc-vat-quy-quai/1664600/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.