Chương trước
Chương sau
Tuy nói thì nói vậy, nhưng dù sao thì Vân Tu cũng đến tương đối sớm, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình vũ khí tân tiến và sức mạnh phi tự nhiên kết hợp, vô cùng thấu hiểu đối với biểu tình bây giờ của các binh ca.
Đừng nói tới các binh ca, bản thân Vân Tu cũng có chút bất ngờ.
Ở chung với nhau lâu như vậy, y biết rõ Viên Tú mỗi sáng sớm có thói quen đến vườn hoa làm bài tập buổi sáng, cũng không biết hắn còn có thiên phú tuyên truyền tà giáo.
Phật tu mặt mũi từ bi mặc tăng y màu trắng, tiếng tụng kinh mang theo chân nguyên thuần hậu có thể khiến không khí trong vườn hoa đều trở nên tươi mát hơn. Lá cây tựa hồ càng xanh, giọt sương tựa hồ cũng càng trong sáng, vạn vật trước mắt đều đang ở trong kinh văn róc rách như nước chảy trở nên đẹp tuyệt rõ ràng.
Nhóm bộ đội đặc chủng cũng cần phải thao luyện mỗi sáng sớm, tuy là bây giờ bọn họ đang ở địa bàn của người khác, nhưng vẫn là dựa theo đồng hồ sinh vật mà dậy sớm, vẫn gấp chăn thành khối đậu hủ, sau khi rửa mặt thì xếp thành hàng đi ra ngoài.
Vừa vặn nhìn thấy một màn Viên Tú làm bài tập buổi sáng này.
Nắng sớm xuyên thấu cánh cay cao lớn, chiếu lên vai tăng nhân tuấn tú, trong rừng chim tước minh trùng cứ như hòa nhịp vậy líu ríu đáp lại. Có chim nhỏ không sợ người lạ từ ngọn cây bay xuống, chiếc cánh nghịch ngợm xẹt qua bả vai tăng nhân; thú vật từ trong rừng đi ra nằm ở bốn phía, đôi mắt trong suốt nhìn tăng nhân đang nhắm mắt ngồi xếp bằng; thậm chí còn có một con mãng xà màu xanh to bằng cánh tay từ trong bụi cỏ thong thả trườn ra, an tĩnh cuộn người bên chân tăng nhân bạch y.
Người hòa với tự nhiên, trong lúc nhất thời cảnh tượng mỹ hảo đến mức khiến người ta không dám lên tiếng.
"Mẹt tôi là phật tử, tôi từng nghe bà nói, khi Phật Thích Ca Mâu Ni giảng kinh, chim bay trên trời, thú vật trên mặt đất, cá bơi trong nước, hoa trùng thảo mộc, tất cả loại vật có sinh mệnh đua nhau vui mừng thần phục, không nghĩ tới có một ngày mình lại may mắn tận mắt thấy tình hình như vậy..."
Qua hồi lâu, mới có một vị binh ca thấp giọng nói.
"Nghe Nghiêm tiên sinh nói, vị đại sư này chính là người dẫn chim đi cứu chúng ta đó, hắn tự mình đối phó Azan áo đen mà Prasong cung phụng, còn từ cứu cả đội người chúng ta trong tay tên Azan đó, thầy pháp lợi hại nhất vùng Tam Giác Vàng này cũng không thể làm gì được hắn."
"Chuyện này tôi tin."
Thầy pháp lợi hại nhất Tam Giác Vàng thì thế nào? Xem động tĩnh này, vị trước mắt này chính là Phật thật ha.
──
Trong một quán bar ở Mae Sai đằng xa, cũng có người đang nhìn chăm chú vào một màn này.
Azan Dan bỏ đi cái áo bào đen không rời người, mặc áo sơ mi trắng quần jean, giống như một sinh viên anh tuấn quá phận.
Đẩy ra nữ lang quán bar đang dán lên, hắn nghiêng người dựa vào đá cẩm thạch trên quầy bar, thả lỏng ngẩng đầu lên, mắt xa xa nhìn dàn nhạc đang biểu diễn trong sàn nhảy, lại không có tiêu điểm. Khóe môi của hắn khẽ cong lên, giống như xuyên qua không trung nhìn thấy cái gì thú vị ở nơi xa xôi.
"... Thật đẹp nha."
"Phật pháp cao thâm như thế... Viên Tú đại sư ư?"
Azan Dan thu hồi ánh mắt, dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn.
"Tình huống có biến, ta muốn thêm tiền."
Hai mươi phút sau, có người mặc đồ đua xe khí thế hung hăng xông vào quán bar nhỏ này.
"Anh có ý gì?" Người đến tháo mũ bảo hiểm màu đen xuống, mặt âm trầm ném vào trong tay Azan Dan.
"Đừng nóng vội." Azan Dan lơ đễnh. Hắn liếc nhìn bartender, gọi một ly nước đá cho người đến.
"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."
Bartender dẫn hai người tới một phòng riêng phong bế.
Azan Dan lần phật châu trong tay, dùng tiếng Thái không nhanh không chậm trả lời: "Ý như mặt chữ."
"Azan Dan," Thanh niên đẻ đen thui tức giận: "Anh đừng quên là ai chứa chấp kẻ chó nhà có tang như anh, là ai cho anh nơi đặt chân trong Tam Giác Vàng này!"
"Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, chúng tôi có thể cho anh một thân phận sạch sẽ mới, cũng có thể bất cứ lúc nào khiến anh trở về tội phạm bị truy nã trước mặt chính phủ Hoa Hạ!"
"Cậu đang uy hiếp ta?" Azan Dan cuối cùng cũng ngẩng đầu, khóe môi tái nhợt của hắn châm chọc cong cong lên, ngón tay nhẹ khẽ khều một cái.
Một chớp mắt tiếp theo, thanh niên mới nói chuyện chỉ cảm thấy trong bụng trướng lên, có vật gì hút nước nổ tung từ trong dạ dày của cậu ta, lấy một loại tư thế làm người ta rợn cả tóc gáy nhanh chóng lan tràn, còn đẩy lên trước đến yết hầu.
Bụng của cậu ta lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà bành trướng, chỉ là trong nháy mắt, liền mập như mang thai tháng sáu.
Căng đau kịch liệt khiến trán thanh niên toát ra mồ hôi lạnh, một câu cũng không nói được, chỉ có thể ôm cái bụng phình lên "rầm" một tiếng nặng nề đập lên vách ngăn phòng riêng, tứ chi co quắp cuồn cuộn giãy dụa trên mặt đất.
"Không phải ai đều có thể uy hiếp ta, ngu xuẩn."
Thản nhiên tọa tại chỗ nhìn một lát, thẳng đến khi thanh niên trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh tầng tầng, thấm ướt một ít chung quanh, Azan Dan lúc này mới đưa tay giải trừ Ngưu Bì Hàng trên người cậu ta.
"Học được tiếng người rồi chưa?"
Thanh niên dùng ba phút lắng xuống bệnh trạng trên người. Cậu một lần nữa ngồi vào ghế, thân thể vẫn có chút không tự chủ run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Azan Dan vẫn bất thiện như trước, cũng không dám... nói năng lỗ mãng với hắn nữa.
"Ly nước anh cho tôi, tôi không có đụng vào."
Azan Dan nghiền ngẫm cười cười.
"Rất cẩn thận, là đồ đệ ngoan... của ta nói cho các cậu biết sao? Rất đáng tiếc, bỏ vào thức ăn là thủ đoạn thầy pháp phổ thông thường dùng, phương pháp của ta và đám người kia bất đồng."
Trong lòng biết có tiếp tục hỏi cũng chỉ nhận được câu trả lời thuyết phục như "Cơ mật chức nghiệp, thứ cho không thể phụng cáo", thanh niên nhịn xuống một hơi, âm thầm ghi nhớ món nợ với hắn trong lòng, sau đó hỏi: "Vừa nãy là tôi kích động, xin lỗi. Nay Prasong không phải đi cùng anh sao? Gã ở đâu? Còn có, tin tức của Azan Pu vào hai ngày trước đột nhiên bị cắt đứt, có phải trong căn cứ Trat đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Vấn đề đúng là nhiều."
Azan Dan hiểu rõ đạo lý thấy tốt thì lấy, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, thả lỏng ngẩng đầu lên, nhìn quán bar đèn trần sáng chói của quán bar, phối hợp nói: "Ta từng chút trả lời cậu vậy."
"Trước tiên là nói về Nay Prasong. Nay Prasong bây giờ đang ở một nơi rất an toàn." Đầu ngón tay của Azan Dan gõ lên bàn một cái, bổ sung thêm: "Đương nhiên, bây giờ rất an toàn, về sau thì không dám hứa chắc rồi."
"Có ý gì?"
"Có ý gì?" Azan Dan giương mắt nhìn cậu ta: "Ta còn muốn hỏi các cậu, Hoa Hạ phái quân đội tới Trat cứu kẻ phản bội bị bắt vào kia, trước đó các cậu cũng không hề có một chút tin tức nào?"
"Kẻ phản bội?" Thanh niên nhíu mày, "Azan Pu không phải đã thề thốt nói là đã hạ Ngưu Bì Hàng trên người hắn giống như gián điệp kia rồi, hắn ngoại trừ sống biết thở dốc ra, cái gì cũng không nói được?"
"Xem ra các ngươi bị hắn lừa." Azan Dan châm chọc cười: "Hắc Hạt nhà lớn nghiệp lớn, lính đánh thuê của nửa Tam Giác Vàng đều là người của các cậu, nói vậy con đường của Prasong cũng có thể nói vứt liền vứt, ngay cả thầy pháp phái đi làm nội ứng đã sớm thay đổi tâm tư cũng không biết."
"Nghiêm Lăng An chẳng những có thể nói, còn có thể đưa tin tức ra, bằng không trong quân đội tới cứu hắn lần này, tại sao lại có mấy người của công ty Hoa Tu?"
"Đây chính là đáp án của vấn đề thứ hai," Không chờ thanh niên phản ứng kịp, Azan Dan tuyên bố: "Đồ đệ tốt các cậu nhét cho ta, Azan Pu, hắn phản bội, người của toàn bộ căn cứ Trat đều thành tế phẩm để hắn tu luyện hàng đầu thuật, một, tấc, cỏ, không, lưu."
"Azan Dan, anh không nên ăn nói lung tung!" Thanh niên vỗ bàn, nét mặt có tức giận, hiển nhiên đối với lời hắn nói vô cùng không tin.
"Azan Pu gia nhập vào Hắc Hạt mười hai năm, từ trước đến nay đều là lấy tiền làm việc, giao dịch thành công. Ở tu vi thuật pháp hắn không nhất định mạnh hơn anh, nhưng nhất định đáng tin tưởng hơn anh! Sao anh không nói là vì hắn nắm thóp anh, bị anh âm thầm diệt khẩu?!"
Azan Dan không nhanh không chậm chờ cậu ta nói xong, sau đó từ trong túi đeo lưng tùy thân móc ra một cái bình thủy tinh.
"Ở trong Hắc Hạt mười hai năm, là vì Hắc Hạt có đầy đủ con tin và kẻ phản bội để hắn tu luyện quỷ cổ dài* mà?"
*đây là một loại quái vật thuộc truyền thuyết Nhật Bản gọi là rokurokubi, có bề ngoài giống con người nhưng cái cổ thiệt dài và có một số thì mình một nơi đầu bay lơ lửng một nơi, bên Thái thì mình chỉ biết mỗi Mae Nak
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Số lượng từ có chút ít, thêm một tiểu kịch trường đi ——
Bé Dan:... (Phật hiệu) thật đẹp nha!
Viên Tú đại sư: Thích không thiếu niên? Nếu đến nuôi chim cho bần tăng thì có thể lấy thân báo đáp á →.→
Bé Dan:... Anh chỉ chim gì? Phía trên... hay là phía dưới?
Viên Tú: (?ΩДΩ)!!
# Ô yêu vương quyết đấu chung cực!# #Xuất phát, xuất phát tới sát biên giới Tam Giác!!# #Buông tôi ra, không phải đây là xe đến vườn thực vật ư!!!#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.