Tôi không nhịn được mà châm chọc: "Tôi biết, đại nhân. Có lẽ đối với anh mà nói việc nữ nam tước chết và việc đập vỡ một bình hoa Trung Quốc chẳng có gì khác nhau, tôi đoán việc khiến anh lo lắng hiện tại chính là mọi người sẽ nhìn thấy những mảnh vụn rơi đầy trên đất kia."
Hắn dùng tay phải nâng đỡ đầu, thoải mái cười nhạo giống như vừa nghe được điều gì đó thú vị lắm: "Mồm miệng thật lanh lợi, làm sao Mary lại cho rằng cậu ngây ngô ít nói vậy?"
Tôi không nói gì, công tước lại giấu mặt vào trong bóng tối.
"Cậu không thật sự sống ở Anh quốc, cậu không hiểu, Jean, cậu không hiểu. Ở Quần đảo Anh khắp nơi đều lạnh như băng, sương mù ẩm ướt chẳng khác nào một tấm vải liệm. 29 năm ở nơi này, thứ có thể đem hơi ấm đến cho tôi chính là lò sưởi và thân thể đàn bà."
Giọng hắn ta cứ tự nhiên như thế, nhưng kỳ lạ là tôi lại cảm nhận được vị đắng từ trong đó...
"Tôi lấy làm tiếc, chắc hẳn là anh không thật sự yêu bất kỳ một ai đúng không?" Hắn không cách nào hiểu được sự thoã mãn ngọt ngào của tôi và Mary, sự ấm áp trào ra từ đáy lòng đó dù là ngọn lửa hay là thể xác cũng không thể sánh được.
Hắn trầm mặc, rất lâu sau mới phát ra tiếng cười khan từ trong cổ họng, "Không!" Hắn phản bác, "Tôi có yêu, đã yêu một người, chỉ tiếc là... hoàn toàn không có tương lai."
Kẻ đáng thương!
Thanh âm đau thương của hắn dường như khiến tôi cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-hong-cua-leoches/197500/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.