“Phải không?” Tôi cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới cái tên đáng ghét như thế lại làm được, “Quá đẹp, tôi thấy ở đây không giống những nơi khác.”
Ông lão làm vườn dùng con ngươi đục ngầu nhìn tôi, cười ha ha: “Đó là ngài chưa thấy dáng vẻ trước đây của vườn hoa này rồi, khi đó vẫn còn đẹp lắm, khắp nơi đều là hoa hồng…”
“Nghe nói ông giỏi trồng hoa hồng, đúng không?”
“Đúng, trước kia tôi trồng hoa hồng ở đây. Một vườn hoa hồng tiêu chuẩn, một mảnh đất hình vuông có một vòng tròn ở giữa, giữa các bồn hoa có đường cỏ, đường đá quá cứng sẽ khiến hoa hồng không phát triển được, tôi còn trồng rất nhiều white musk rose, ngài Pontona à, đó là thứ hoa hồng của Anh quốc cổ đại chúng tôi, vô cùng quý giá. Thêm cả hoa hồng đỏ nữa, tiểu thư rất thích…”
Dáng vẻ ông ta say mê như đang hồi tưởng lại, tôi khẽ mỉm cười: “Vậy tại sao bây giờ không có?”
“Đại nhân không thích hoa hồng…” Ánh mắt ông ta ảm đạm, “Sau khi tiểu thư đi rồi, ngài liền hạ lệnh sửa sang lại vườn hoa… Dĩ nhiên, nơi này vẫn là rất đẹp.”
“Leoches, cám ơn ông, thật sự cám ơn ông.” Vành mắt tôi đột nhiên đỏ lên, “Có thể cho tôi xin một bó hoa không? Tôi muốn mang đến cho Mary.”
Tôi không nói cho ai biết mà lần nữa dọc theo con đường màu nâu như dải lụa đi tới nghĩa địa ở thôn Almet.
Trên bia mộ của Mary có một con chim sẻ đang đậu, thấy tôi đến gần, nó kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi bay đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-hong-cua-leoches/1351964/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.