Anh lẳng lặng quay trở về phòng. Anh biết, nụ cười như nắng xuân của cậu chỉ là cái vỏ, thực chất cậu lại rất lạnh nhạt, không ai có thể phá lớp vỏ ấy để bước vào trong. Dẫu sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, không cần quá để tâm. Cậu ấy không còn nhỏ, có thể tự chăm sóc cho mình.
______________________
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đỗ Lan cả người nóng hổi, không còn sức lực. Sốt rồi sao. Cậu đang mơ màng thì nhìn thấy bóng người ở bên kia cửa kính.
Anh ơi. Cổ họng đau rát làm cậu không phát ra được thành tiếng. Sau khi cố gắng gọi lại mấy lần, anh mới nghe thấy cậu. Anh nghi hoặc tiến về phía căn phòng, đắn đo một lúc mới đẩy cửa tiến vào.
Cậu trai mà anh cho rằng có thể tự chăm sóc bản thân tối qua, giờ đây cả người đỏ bừng, yếu ớt nằm trên sàn nhà nhìn anh. Cậu ta cười hì hì. Đã bệnh đến mức độ này còn cố trưng ra bộ mặt giả tạo đấy sao.
"Tôi đưa cậu về phòng nhé."
Cậu gật đầu.
Căn phòng ngủ rộng thênh thang. Giữa căn phòng là chiếc giường lớn trắng toát, cậu nằm đó như nàng công chúa đang say giấc. Anh xuống nhà cắm một nồi cháo rồi trở lên chăm sóc cậu.
"Tôi gọi bác sĩ tới nhé". Anh khẽ vỗ vào mặt cậu. Cậu lúc này đã lịm đi, chỉ có thể dán mặt vào bàn tay mát lạnh của anh. Anh cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Đứa trẻ này làm anh có cảm giác rất quen thuộc, nhìn cậu yếu đuối như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-bach-thao/2658824/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.