Cùng lúc, Hoàng Hiền đã về đến nhà. Hôm nay trong khoang thương gia chỉ có mình anh, anh đã khóc một trận đã đời. Cũng chỉ là lặng lẽ khóc thôi, nếu không sẽ làm tiếp viên hoảng sợ mất.
Anh đi thẳng lên phòng ba mẹ, giờ này họ vẫn còn chưa xuống nhà ăn sáng. Ba anh ra mở cửa, nhìn thấy con trai sau hai năm xa nhà đang đứng trước mặt, đôi mắt sưng húp, ba há hốc mồm. Ba lay mẹ đẩy ra cửa. Mẹ thấy con trai tiều tụy như vậy thì hoảng hốt.
Từ khi anh trưởng thành, họ chưa từng thấy anh khóc.
"Con à con sao thế?" Mẹ nắm chặt tay anh hỏi.
"Ba mẹ, con ly hôn rồi."
Ba mẹ nghe vậy lập tức đẩy anh vào phòng. Mẹ đập đập giường bảo anh nằm xuống, ba chạy xuống bếp lấy mấy cục kẹo lên. Mẹ thương anh thì rõ ràng rồi. Ba anh cũng thương anh, nhưng chỉ có mẹ anh biết, tại ổng EQ khiêm tốn.
Trải qua từng ấy năm anh mới mơ hồ nhận ra sự quan tâm vụng về của ba. Lại nhìn mẹ đang vuốt vuốt mái tóc mình, anh cũng cảm thấy được an ủi. Nói ra cũng thật xấu hổ, cũng đã 32 tuổi đầu rồi, còn được dỗ dành như đứa trẻ vậy.
Ba mẹ ngồi bên giường nghe anh kể lại mọi chuyện. Lúc này trong lòng ba anh có 1000 con voi kéo qua, giẫm đạp một người que, không ai khác ngoài thằng nhóc Đỗ Lan.
Sau này dám bén mảng đến đây tìm con trai ta, ta sẽ giẫm chết cậu.
Mẹ nhìn vào liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuon-bach-thao/2658817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.