Nốt mẩn đỏ trên người cô ngày càng hiện rõ, nhìn qua có vẻ hơi đáng sợ. Tang Trĩ lắc đầu: “Mua thuốc uống là được rồi, em không muốn đi bệnh viện.” Đoàn Gia Hứa ‘ừm’, không định ngăn cản. “Sao anh đến đây vậy, không phải nói là rất bận sao ạ?” “Bớt chút thời gian.” “À.” Tang Trĩ tự ngẫm một lát, giải thích với anh, “Không phải em cố ý gạt anh đâu. Hôm nay em nghĩ là phải đến tận khuya mới về được, sợ anh sẽ lo lắng, hơn nữa chỉ ở bên ngoài trường học, không có gì là không an toàn cả.” Tâm tình Đoàn Gia Hứa rất nhạt: “Anh biết.” Gặp được anh khiến Tang Trĩ thật sự rất vui mừng, chút uất ức nho nhỏ cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Cô bắt đầu kể với anh những chuyện dạo gần đây, mắt cười cong cong, cảm xúc cũng dần tốt hơn nhiều. Thỉnh thoảng Đoàn Gia Hứa sẽ đáp lại cô vài câu, nhưng lời ít đi thấy rõ. Hai người đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc, rồi mới về nhà. Tang Trĩ ngồi lên sô pha xăm xoi mấy vết mẩn đỏ trên người mình, cảm thấy đôi chút buồn bực: “Em ăn hết xiên nướng đó mới phát hiện nó là thịt bò. Nhưng em ăn không nhiều lắm mà, chỉ vài xiên thôi, còn tưởng rằng không sao.” Đoàn Gia Hứa cầm hai chai nước ra khỏi phòng bếp, đổ vào ấm nước đun sôi. Anh nắm lấy cánh tay Tang Trĩ, nhắc nhở: “Đừng gãi.” Tang Trĩ ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.” Trong phòng khách chỉ có tiếng ù ù phát ra từ ấm đun nước. Tang Trĩ nhìn chăm chú gương mặt anh, thuận miệng hỏi: “Chừng nào anh sẽ về lại ạ.” Đoàn Gia Hứa: “Chưa nghĩ nữa.” “Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài chơi nhé?” “Ừm.” Tang Trĩ lại trò chuyện với anh một hồi lâu, lúc này mới chợt nhận ra tâm tình anh hình như không được tốt lắm, nói gì cũng đều chỉ ậm ờ ứng phó cho qua chuyện. Dường như là không muốn trả lời cô. Nước vừa lúc sôi. Đoàn Gia Hứa đổ nước nóng ra ly, lại cho thêm chút nước lạnh: “Uống thuốc.” Tang Trĩ lấy thuốc nuốt vào hết mới ngập ngừng hỏi: “Anh đang tức giận sao?” Đoàn Gia Hứa cười: “Anh tức giận cái gì chứ?” “…..” Giọng điệu này của anh đủ để Tang Trĩ khẳng định được ngay suy đoán của mình là chính xác. Cô ngây ngốc: “Sao anh lại tức giận vậy!” Đoàn Gia Hứa đứng lên đi vào phòng bếp: “Đi tắm đi, lát nữa phải bôi thuốc.” Tang Trĩ vô thức đi theo anh, lo sợ kèm bất an hỏi: “Anh đang giận em sao?” “Không có.” “Em chỉ nghĩ là hai chúng ta…xa nhau như vậy, nên em chỉ muốn nói với anh những chuyện tốt thôi.” Tang Trĩ chỉ có thể nghĩ ra một nguyên nhân này, kéo kéo góc áo của anh, trưng ra dáng vẻ yếu đuối cho anh nhìn, “Vả lại thật sự không có chuyện gì…” Đoàn Gia Hứa: “Lúc nãy cũng là không có chuyện gì sao?” Tang Trĩ ‘a’ một tiếng: “Em vốn không nghĩ cậu ta sẽ làm như vậy.” “Chuyện gì cũng có thể đoán trước được ư? Nếu vậy,” Đoàn Gia Hứa dời mắt, lấy ít đồ vật trong tủ lạnh ra, giọng nói không hề mang theo chút vui vẻ nào, “Sau này em mà có chuyện gì, cũng không cần nói cho anh đâu.” Ngữ điệu của anh vẫn bình thản như trước, chỉ là trong câu đều ẩn chứa gai nhọn. Tang Trĩ bình tĩnh nhìn anh, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Sau này em sẽ không như vậy nữa.” Đoàn Gia Hứa không hề muốn nhắc đến chuyện này: “Đi tắm đi.” Ban nãy gặp chuyện khiến cô tủi thân, bây giờ còn bị anh trách mắng, trăm chồng chất thành ngàn. Mũi Tang Trĩ cay cay, lúc nói còn mang theo nghẹn ngào khó mà che giấu: “Thật sự xin lỗi anh.” Nghe tiếng, Đoạn Gia Hứa quay đầu nhìn cô, mặt không cảm xúc: “Không cho phép em khóc.” Anh vừa nói xong, nước mắt Tang Trĩ ấy vậy còn muốn đối chọi với anh, lã chã rơi như mưa. Cô cúi đầu thật thấp, dùng cổ tay lau đi, gắng gượng kìm chế nghẹn ngào nức nở: “Em đi tắm đây.” Đoàn Gia Hứa nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên. “Còn khóc nữa?” Lần này Tang Trĩ thật sự không nhịn nổi nữa, khóc thút tha thút thít, co ro cả người, nói cũng không nên lời. Đoàn Gia Hứa không thể duy trì vẻ mặt căng thẳng được nổi, khẽ thở dài nói: “Anh dữ vậy sao?” Cô im lặng vài giây, lắc đầu. Đoàn Gia Hứa: “Vậy khóc cái gì?” “Không phải anh bận rộn nhiều việc lắm sao?” Tốc độ nói của Tang Trĩ chậm lại, vì nức nở nghẹn ngào mà nói chuyện cứ mập mờ không rõ, “Em không muốn anh mỗi ngày bề bộn nhiều việc như thế, còn phải ôm đồm thêm chuyện của em ở đây…..” “Công việc không quan trọng bằng em.” “….” “Chỉ là khoảng cách càng xa, thì em càng phải nói thật cho anh biết.” Đoàn Gia Hứa kiên nhẫn lau khô từng giọt nước mắt của cô, nói: “Thà rằng anh ở bên kia lo lắng, còn hơn là chuyện gì cũng không biết.” “…” “Không phải là muốn tức giận với em, ban nãy là vì——” Giọng Đoàn Gia Hứa khàn khàn, “Bị dọa sợ thôi.” Người thì liên lạc không được, lại không biết cô ở đâu. Nhận được một cuộc điện thoại như vậy, sau đó còn bị cô kéo vào danh sách đen. Tìm hơn nửa ngày, lúc nhìn thấy được cô lại chứng kiến cô bị một người con trai xa lạ lôi kéo dây dưa. Đoàn Gia Hứa cảm thấy thật bất lực. Cuối cùng đành phải thông qua bạn cô mới có thể tìm ra được vị trí của cô. Cô vừa khóc, Đoàn Gia Hứa liền không còn cách nào, khe khẽ dỗ dành: “Đừng khóc mà, anh không nên hung dữ với em.” Nước mắt Tang Trĩ tựa như không ngừng lại được, oán trách anh: “Hôm nay em xui xẻo vậy rồi, anh còn mắng em nữa. Em không thoải mái, anh cũng không thèm để ý, chỉ biết trách móc em thôi.” Đoàn Gia Hứa hôn hôn lên gương mặt cô: “Không thoải mái chỗ nào?” “Bao tử khó chịu, muốn nôn.” “Ừm, anh nấu canh giải rượu cho em nhé. Nếu vẫn khó chịu thì phải uống thuốc.” “Trên người em cũng ngứa, khó chịu lắm, hu hu hu…” “Đi tắm trước đã nào, lát nữa anh thoa thuốc cho em.” Tang Trĩ cọ hết nước mắt lên áo quần anh, lại nhịn không được kể lể: “Lúc anh tức giận trông đáng sợ lắm.” Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng: “Dọa sợ em sao?” “Cũng không phải.” Tang Trĩ hít hít mũi, “Nhưng anh hung dữ với em, em muốn khóc.” “Bây giờ em đang uy hiếp anh đấy à?” “Em nào có đâu chứ.” “Sau này có chuyện gì cũng phải thành thật nói cho anh biết, bất luận tốt xấu.” “….” “Nghe không?” “…..Dạ.” Mặt mày Đoàn Gia Hứa bấy giờ mới giãn ra, ngả ngớn nói: “Em đừng để anh có cơ hội hung dữ với em, được chứ?” Chờ sau khi Tang Trĩ về phòng, Đoàn Gia Hứa bận bịu một hồi trong phòng bếp xong mới đi ra phòng khách, lấy điện thoại di động của cô đặt trên bàn trà lên. Anh kéo số điện thoại của mình ra khỏi danh sách đen. Nhìn thấy tên hiển thị, khóe môi anh cong cong. Tang Trĩ tắm cũng không được bao lâu đã nhanh chóng ra ngoài. Cô ngồi trước bàn ăn, vừa uống xong canh giải rượu mà Đoàn Gia Hứa mới nấu liền bị anh gọi đến sô pha. Ban nãy mua thuốc uống và thuốc thoa ngoài da. Đoàn Gia Hứa giữ chặt cổ tay cô, bắt đầu giúp cô thoa thuốc, nhíu mày nói: “Lần sau mà còn ăn thịt dê thịt bò nữa, anh sẽ đánh em thật đấy.” Viền mắt Tang Trĩ vẫn còn hồng. Cô trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ không sợ chút nào: “Vậy anh đánh đi.” Đoàn Gia Hứa nhướng mày: “Em đấy, không được có phép có lần sau.” “Anh vốn không nỡ đánh mà.” “Ừm.” Tang Trĩ cười rộ lên, nhìn chằm chằm anh: “Đoàn Gia Hứa.” Đoàn Gia Hứa: “Sao vậy?” “Em có mua đồng hồ tình nhân, nhưng để ở ký túc xá mất rồi.” Tang Trĩ như khoe bảo bối: “Ngày mai sẽ mang đến cho anh.” “Được.” “Anh có mua quà cho em không?” “Mua một sợi dây chuyền.” Đoàn Gia Hứa nói: “Lát nữa sẽ đeo cho em.” “Dạ.” Thoa xong tay này, Tang Trĩ đổi sang tay khác, chậm rãi nói: “Em vốn còn nghĩ rằng hôm nay thật xui xẻo. Sáng ngủ quên đi học trễ bị thầy mắng. Rồi thì thẻ cơm của em bị mất, lúc đi ngang qua sân thể dục còn bị quả bóng rổ đập vào đầu. Đi sinh nhật bạn học, lại gặp phải kẻ đáng ghét, bây giờ thì bị dị ứng.” Đoàn Gia Hứa nghiêm túc thoa thuốc cho cô, hưởng ứng: “Đáng thương đến vậy sao?” “Nhưng em nghĩ vậy là quá sớm rồi.” “Hử?” Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy anh, chợt cảm thấy ngày hôm nay thật sự rất may mắn.” Dù chuyện gặp được anh, chỉ chiếm một phần nhỏ nhoi của hôm nay thôi. Nhưng đủ để có thể làm cho phần lớn những chuyện còn lại trở nên bé nhỏ không đáng kể. 5. Năm thứ tư đại học. Trong lúc nói chuyện phiếm với Ninh Vi, Tang Trĩ nghe cô ấy nói, bạn trai cô ấy đã cầu hôn rồi. Lúc kể lại chuyện này, Ninh Vi không thể nhịn được cười: “Cậu nói xem anh ấy có thú vị không cơ chứ. Anh ấy là người rất hay thẹn thùng mà còn lên sân khấu của quán bar hát tình ca, rồi gọi tên mình lên, đột nhiên quỳ xuống cầu hôn mình đấy.” Tang Trĩ vô cùng hăng hái lắng nghe. Ninh Vi: “Trọng điểm là vì quá khẩn trương, mà quỳ cả hai đầu gối xuống đất luôn.” Tang Trĩ cười thành tiếng. Cuối cùng Ninh Vi cũng tò mò đến chuyện của cô: “Anh Đoàn nhà cậu thì sao? Có…nhắc đến chuyện này với cậu chưa?” Tang Trĩ suy nghĩ một lát: “Trước kia anh ấy có nói tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng không biết là có cầu hôn không nữa. Vả lại mình cảm thấy con người của anh ấy rất cao ngạo, mình có hơi lo lắng.” “Hả?” “Thì, mình nghĩ anh ấy sẽ làm lớn.” “…..” Thật ra cũng không phải là Tang Trĩ không thích, chỉ là như vậy rất xấu hổ. Tựu như lời Ninh Vi nói, cô ấy lên sân khấu, ở trước mặt bao nhiêu người nhận lời cầu hôn của bạn trai. Cô ấy hẳn là rất kinh ngạc vui mừng, cũng biết là bản thân thật sự vui vẻ. Nhưng Tang Trĩ nghĩ rằng nếu chuyện này xảy ra với cô, ừ thì cô sẽ rất vui vẻ đấy, nhưng phỏng chừng có chút không được tự nhiên. Hoặc khi chuyện xảy ra lại hoàn toàn không hề giống như những gì mà cô đã nghĩ. *** Vào ngày lễ tốt nghiệp, Đoàn Gia Hứa đã cầu hôn cô. Đây là một sự kiện vô cùng quan trọng trong cuộc đời của cô. Ngày đó, Tang Vinh, Lê Bình và Tang Diên đều đến. Cảnh tượng này tựa như nhiều năm về trước, cô cùng ba mẹ đến dự lễ tốt nghiệp của Tang Diên. Chẳng qua nhân vật chính lần này từ Tang Diên đã biến thành cô. Tang Diên mang theo máy ảnh, miễn cưỡng theo sau chụp ảnh cho cô. Tang Trĩ cứ thấy anh ấy chụp hình không đẹp chút nào, mỗi lần chụp xong cô liền nhăn nhó với anh ấy vài câu, thậm chí sau cùng còn muốn cãi nhau. Đoàn Gia Hứa cũng đi theo, vỗ về cô vài câu rồi thay Tang Diên chụp cho cô hơn chục tấm khác. Sau khi chụp xong ảnh tốt nghiệp, Tang Trĩ đột nhiên nhận được một đóa hoa hồng đỏ từ một người lạ. Đi về phía trước, bỗng dưng lại có thêm một nhóm người xông đến tặng hoa cho cô, mỗi người một bông. Trong đó có rất nhiều người cô quen biết, là bạn học, thậm chí ngay cả Tang Vinh và Lê Bình cũng góp mặt. Bỗng nhiên Tang Trĩ nhận ra được điều gì đó. Thật ra rất nhiều chuyện vẫn có thể linh cảm được. Hôm nay khi vừa thức dậy, Tang Trĩ đã có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt. Vì với sự hiểu biết của cô về Đoàn Gia Hứa, nhất định anh sẽ chọn ngày hôm nay để cầu hôn cô. Vừa có thể phô trương, nhưng cũng rất quê mùa. Đúng là một người đàn ông khoe khoang. Dưới sự dẫn đường của mọi người, Tang Trĩ nhìn thấy Đoàn Gia Hứa đứng giữa con đường. Trong khoảnh khắc này, cô thật sự không có tinh lực để bận tâm đến những người khác, càng hoàn toàn không thèm để ý đến cái nhìn ở chung quanh. Hình ảnh này, Tang Trĩ đã tưởng tượng đến hơn trăm ngàn lần. Những hình ảnh trùng điệp chất chồng trong đầu cô vào lúc này. Thế nhưng đủ để cho Tang Trĩ cảm nhận được, cảnh tượng này cả đời cô chắc chắn không thể nào quên được. Ngày hôm nay Đoàn Gia Hứa ăn vận rất nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng và vest đen, còn thắt cà vạt. Anh ôm một đóa hoa hồng lớn, chậm rãi đi đến trước mặt cô. Đột nhiên Tang Trĩ có chút buồn cười. Đoàn Gia Hứa quỳ một chân xuống, cũng cười rộ lên. Dáng người anh gầy gầy cao lớn, mái tóc đen được vuốt gel lên, ngũ quan đẹp đẽ hơn người, đứng ở dưới ánh mặt trời càng thêm lóa mắt. Qua vài giây. “Lần mà em nói với anh bí mật của em, anh vẫn chưa nghiêm túc để nói với em những lời này.” Đoàn Gia Hứa nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, nụ cười dần nhạt đi, dáng vẻ ngày một đứng đắn hơn, “Lúc ấy nhìn em vừa nói vừa khóc, anh đã rất lo lắng, chuyện này có thể nào sẽ trở thành một ký ức khiến em khổ sở không.” “Vậy nên anh không dám nhắc đến.” Cô gái nhỏ phơi bày toàn bộ tâm tình. Dùng hết tất cả dũng khí, dùng phương thức của cô để nói với anh. —–Em thừa nhận, giữa chúng ta, là em yêu anh nhiều hơn. “Cũng vẫn chưa từng nói qua với em, rằng, thật ra anh không phải là kiểu người, thích ai đó liền đi tranh thủ tình cảm.” Đoàn Gia Hứa liếm liếm môi dưới, nghiêm túc nói, “Trước khi biểu hiện ra là thích em, anh đã từng vụng trộm, thầm mến em một khoảng thời gian ngắn.” Cũng đã từng giãy dụa, vì tự ti, vì cảm thấy bản thân không xứng đáng với em. Sẽ vì phản ứng của em mà rụt rè, cũng sẽ vì một hành động đáp lại của em mà mừng rỡ như điên. “Có thể em đã từng nghĩ rằng, tên Đoàn Gia Hứa này có phải là vì bên cạnh có thêm một người quan tâm đến hắn, đối với hắn tốt như vậy, rồi phát hiện ra người đó cũng thích mình, nên tạm bợ sống cùng cô gái ấy cả đời.” Đoàn Gia Hứa khẽ ho một cái: “Hoặc là em không nghĩ vậy, nhưng lại sợ em sẽ thật sự nghĩ, nên anh đành phải nhắc đến.” Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Cũng từng nghĩ qua rồi.” Nhưng chẳng qua chỉ là suy nghĩ mà thôi. Sớm đã không còn nữa. “Thật sự đã từng nghĩ rồi sao? Cô nhóc vô lương tâm.” Đoàn Gia Hứa cười, “Trước kia anh từng nghĩ, cả đời cô đơn một mình thật ra cũng chẳng sao cả. Nhưng nhiều lúc lại không phải là thấy không sao, chẳng qua là chưa gặp đúng người mà thôi.” Chưa gặp được người khiến anh vứt bỏ ánh nhìn của người khác, khiến cho sự tự ti từ trong vực sâu leo ra ngoài. Chưa ai, khiến anh có một loại ý niệm tranh đấu. Vậy nên không có khả năng chấp nhận. Vì vốn dĩ anh không có nhiều dũng khí như vậy. Mãi cho đến khi gặp được cô. Đoàn Gia Hứa mím chặt môi, quỳ một gối xuống: “Nhưng chính em đã khiến anh, muốn thử xem sao.” Trái tim Tang Trĩ đập điên cuồng. Cô khẩn trương đến độ không thở nổi, nghe những lời bình đạm của anh, hốc mắt bất tri bất giác liền ửng đỏ: “Thử xem cái gì.” “Yêu một người.” Đoàn Gia Hứa nói từng chữ từng chữ một “Không để ý điều gì nữa.” Anh ngẩng đầu lên, hai từ ‘bé con’ anh thốt lên thật nhẹ nhàng, rồi sau đó, trịnh trọng nói hết những lời còn lại: “Vậy, em nguyện ý gả cho anh chứ?” Sao có thể không nguyện ý đây? Chuyện cô đã mơ ước nhiều năm thế cơ mà. Tang Trĩ nhận lấy bó hoa trong tay anh: “Ồ.” Đoàn Gia Hứa thật sự rất căng thẳng, lúc này nhận được đáp án như thế, vẻ mặt hiện lên vết nức. Anh bật cười gục đầu xuống đất, nhanh chóng nói tiếp: “Chỉ phản ứng vậy thôi ư? Em muốn nhìn anh khóc sao chứ?” “Không phải mà. Em nói ‘ồ’ ý là,” Tang Trĩ hít hít mũi, nghiêm túc nói: “Chính là, em vô cùng nguyện ý.” Bảy năm sau, ngày mà cô luôn vọng tưởng nay rốt cuộc đã trở thành sự thật rồi. Tang Trĩ mang áo cử nhân, đứng dưới ánh mặt trời nhận lấy lời chúc phúc của mọi người, chấp nhận lời cầu hôn của Đoàn Gia Hứa. Bảy năm trước, cũng từng có một ngày như thế này. Cô mang một chiếc váy xinh đẹp, đứng bên cạnh Đoàn Gia Hứa đang mặc áo cử nhân. Vì được gặp lại anh lần nữa nên rất vui vẻ, nhưng cũng vì sắp sửa phải chia tay mà đau khổ đến cực điểm. Ngây ngốc giấu kín tâm tư không dám để cho bất kỳ người nào khác phát hiện, kể cả người thân cận nhất. Tưởng tượng ra một tương lai nhất định sẽ sánh bước cùng anh. Tang Trĩ của lúc ấy, nhất định chưa từng nghĩ rằng. Bảy năm sau, ngày mô cô từng vọng tưởng thật sự sẽ xảy ra. Như cô mong ước. Tang Trĩ thật sự đã trở thành người sánh vai bên cạnh người đàn ông ấy. - Hoàn phiên ngoại-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]