Tang Trĩ không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Cúp điện thoại, Tang Trĩ mở di động lên nhìn lịch. Tính toán qua lại thì phát hiện ra, bất tri bất giác đã gần một tuần rồi cô không đi đưa cơm trưa cho Đoàn Gia Hứa nữa.
Không biết vì sao vừa nghe xong giọng điệu ban nãy của Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ lại thấy chột dạ.
Sợ mình quên mất chuyện này, trước khi đi ngủ Tang Trĩ còn đặc biệt đặt báo thức. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô tìm một cái video dạy nấu ăn mà mình cảm thấy khá hứng thú, nằm lỳ trên giường xem đi xem lại mấy lần, sau đó mới đi vào phòng bếp.
Tang Trĩ vừa làm vừa thử vị, cảm giác hôm nay nấu còn ngon hơn hẳn những lần trước.
Cô liếm liếm nước tương bên khóe môi.
Thầm nghĩ, nếu không thì lát nữa nói với Đoàn Gia Hứa, trong khoảng thời gian này cô không qua chỗ anh là vì phải ở nhà khổ luyện tay nghề?
Suy nghĩ thật lâu.
Tang Trĩ cẩn thận từng li từng tí một trang trí hộp cơm, cất vào trong túi rồi ra cửa. Cô tính toán thời gian rất chuẩn, ngồi tàu điện ngầm, lúc đến dưới lầu công ty của Đoàn Gia Hứa thì vừa tầm giờ ăn trưa.
Đến cũng nhiều lần rồi nên Tang Trĩ không để Đoàn Gia Hứa đi xuống đón, cô trực tiếp vào thang máy đi lên.
Có lẽ vì là giờ cơm trưa nên cửa phòng làm việc không khóa.
Tang Trĩ đi vào, nhưng lại không thấy Đoàn Gia Hứa ở chỗ ngồi của anh. Cô chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra gửi cho Đoàn Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-yeu-anh/469912/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.