Đối với mọi người trong nhà thì việc này vẫn còn quá sớm, chưa phải là lúc để cân nhắc nhiều như vậy.
Tuổi Tang Trĩ còn quá nhỏ.
Thời gian hai người quen nhau lại không tính là quá lâu.
Cho rằng tương lai rồi cũng thay đổi, có khả năng là mấy năm sau sẽ không còn được như bây giờ nữa. Hoặc có thể vì chuyện gì đó mà đi chệch quỹ đạo, đến giữa đoạn đường lại có biến số gì đó xuất hiện.
Tạo thành một kết cục, cùng lắm thì là.
Chia tay.
Nhưng mà sau khi Đoàn Gia Hứa và Tang Trĩ cùng ở bên nhau thì chưa từng suy nghĩ đến chuyện này. Anh chưa bao giờ ôm cái suy nghĩ rằng tương lai có thể sẽ chia tay với cô, mà luôn muốn ở bên cô.
Tiếp tục cho đến tận cùng của tương lai.
Đoàn Gia Hứa nhớ đến ngày hôm đó Tang Trĩ dán vào lưng anh, vừa khóc vừa nói: “Tại sao em lại mười chín tuổi chứ, em không thể hai mươi chín tuổi sao, em không muốn nhỏ như vậy đâu.”
Hẳn là vào lúc đó.
Cô đã biết ba mẹ mình không đồng ý cho cô ở bên anh.
Nhưng lại sợ nếu sau khi anh biết được chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Vậy nên vẫn luôn một mình khổ sở, một mình cố gắng, muốn một mình thay đổi suy nghĩ của ba mẹ.
Rồi sau khi biết Tang Vinh nói với anh mấy lời kia, bối rối an ủi anh, lại cảm thấy bản thân bất lực đến cùng cực, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói với anh đừng buồn.
Cũng bởi vì chuyện này mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-yeu-anh/469907/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.