Mỗi lần nói chuyện với cô, Đoàn Gia Hứa luôn theo thói quen cúi đầu xuống, khom người về trước để đối diện với tầm mắt của cô.
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Xung quang cô còn có hơi thở ấm áp từ anh phả ra, Tang Trĩ tựa hồ có thể cảm nhận được mùi hương thuốc lá nhàn nhạt trên thân người anh. Khuôn mặt anh thả lỏng, ngậm lấy ánh sáng vụn vỡ cùng mê hoặc.
Mi mắt Tang Trĩ giật giật, không được tự nhiên lùi về sau một bước, tinh tế nói: “Sao anh lại nói mấy lời này được chứ?”
Đoàn Gia Hứa chậm rãi đứng thẳng người dậy, cảm thấy thật vi diệu: “Đây không phải là vì anh muốn làm một tên lưu manh có lễ phép sao.”
“…”
“Nếu như em không thích nghe.” Đoàn Gia Hứa cong khóe môi, lần nữa cúi người xuống, xích mặt đến gần sát cô, “Vậy thì anh sẽ trực tiếp—-”
Tang Trĩ nghiêm mặt, căng thẳng níu lấy vạt áo: “Trực tiếp gì cơ?”
Khoảng cách giữa hai người còn chừng mấy centimet, Đoàn Gia Hứa đột nhiên khựng lại, tầm mắt nhìn lên trên, mắt đối mắt với cô.
Đôi mắt của cô gái nhỏ to tròn, trong suốt lại sáng tỏ, bên trong đều là bóng hình anh. Có lẽ vì chưa từng trải qua chuyện như thế này, nét mặt của cô thoáng cứng ngắt, ngay cả hít thở cũng tựa như quên mất.
Nhưng vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ không hề bị lay động.
Đoàn Gia Hứa thẳng lưng, cười khẽ một tiếng: “Thôi được rồi.”
Trong nháy mắt Tang Trĩ thở nhẹ ra, nhưng không hiểu sao mơ hồ có chút mất mát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-yeu-anh/469876/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.