Trong đại sảnh sân bay rộng rãi, ánh đèn sáng trưng.
Xung quanh kẻ đến người đi, đủ loại âm thanh bao trùm lấy tiếng nức nở nghẹn ngào của Tang Trĩ. Cô cảm thấy có chút nhếch nhác thảm hại, thật muốn tìm một cái lỗ cho mình chui xuống, lại muốn ngừng rơi nước mắt, giả bộ bày ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc kệ như thế nào cũng được, nhưng ít nhất thì không phải như lúc này.
Cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ.
Người phụ nữ ấy trông rất xinh đẹp, nói chuyện cũng mềm mại, vừa nhìn đã biết nhất định là một người ưu tú. Trong cuộc sống và trên tình cảm chắc hẳn là có thể giúp được anh rất nhiều. Không giống cô, trong mắt tất cả mọi người đều là phản nghịch và tùy hứng, như một sự vướng víu, thứ mang lại cho anh vĩnh viễn là sự phiền phức.
Ngay từ lúc bắt đầu, chính là một sự tồn tại đặc biệt thừa thãi.
Không có bất kì một tác dụng nào.
Còn vào những lúc anh bận rộn lại phải dùng thêm tinh lực đến chăm sóc cô.
Nhìn dáng vẻ không dám khóc của cô nàng, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp cô.
Lúc ấy, cô còn cố tình khóc lớn làm bậy, không hề kiêng kị bất cứ chuyện gì, phiền não lớn nhất của cô cùng lắm cũng chỉ là việc hôm đó thầy giáo nói ‘mời phụ huynh’ mà thôi.
Thật sự trưởng thành rồi sao?
Hay là, do giọng điệu của anh vừa rồi quá tức giận.
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt nhếch môi. Trên người anh không có khăn tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-yeu-anh/469854/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.