Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Nhưng cũng không thể nào chưa tới mét hai được.
Một mét hai, không đủ.
Lật ngược trình tự câu chuyện một chút.
Là không cao tới mét hai.
Tang Trĩ bị mấy chữ này hấp dẫn hết sự chú ý, không để ý sau đó Tang Diên nói gì với người bên cạnh, càng không để ý đến người nằm sấp ngủ hình dáng ra sao.
Lúc này mặt trời khá nắng, tuy có lều vải che chắn trong mát, nhưng vẫn rất nóng bức. Mặt của cô bị hung nóng đỏ bừng, tâm tình càng nóng nảy nên càng không thể chịu đựng được cái chậu nước bẩn mà anh ấy hất tới.
"Em một mét hai chỗ nào hả?" Tang Trĩ cảm thấy lời nói của mình tuy chẳng thể chứng minh được gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn so đo: "Em đã một mét năm lăm rồi, sao lại không đến mét hai được cơ chứ?"
"Được một mét năm mươi lăm rồi sao? Chẳng qua là vì bạn học này,...." Tang Diên lơ đễnh, cụp mắt mở danh sách điểm danh ra, "Nhìn qua thì thấp quá."
"..."
"Được rồi, sau này em phải đến sớm nói trước. Nếu không dễ gây hiểu nhầm lắm."
"..."
Không lẽ mỗi lần gặp người nào đó cô cũng phải nói một câu "Tôi cao một mét năm lăm" với họ sao?
Như vậy có khác nào khoe khoang đâu.
"Tự nhìn xem con số trên áo có giống với số báo danh của mình trong danh sách này không." Tang Diên nói xong thì quay sang đẩy đẩy người bên cạnh: "Đừng ngủ nữa, mau đến giúp xem nào, người anh em."
Người nằm sấp kia động đậy hai cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-yeu-anh/469843/chuong-18.html