Rất nhiều năm trôi qua rồi. 
Mỗi lần Đoàn Gia Hứa nhớ tới Hứa Như Thục khi còn sống, cảm giác áy náy vẫn vẹn nguyên như cũ, anh vẫn còn nhớ rõ khi đó mình vô dụng tới mức độ nào. Đây là điều mà cả đời anh không thể nào bù đắp được, cũng là chuyện khiến anh cả đời hối hận. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn. 
Anh nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. 
Không hiểu sao lại nhớ tới buổi sáng hôm đó, trước khi Đoàn Chí Thành ra ngoài còn hiền từ xoa đầu anh, cười nói: “Nếu kỳ thi lần này A Hứa vẫn giữ được vị trí thứ nhất, ba sẽ có quà.” 
Chớp mắt đã nhiều năm qua đi. 
Dù anh chưa từng để tuốt mất vị trí thứ nhất nhưng lại chẳng thể nhận được món quà đó. 
Đoàn Gia Hứa ngồi thẳng người, điều chỉnh cảm xúc. Dường như nhớ ra gì đó, khóe môi anh cong lên, thản nhiên nói: “Thôi coi như là chuyện đã qua rồi.” 
“Bây giờ con sống tốt lắm, đã gặp được một người muốn ở bên con.” Đoàn Gia Hứa giúp ông kéo chăn, “Giờ cũng không còn cần ba nữa.” 
“...” 
“Nhưng con vẫn hi vọng ba có thể tỉnh lại.” Đoàn Gia Hứa cười, “Tự mình nhìn xem thế giới bây giờ đã thay đổi thế nào, ba đã bỏ qua bao nhiêu thứ.” 
Sau đó phát hiện ra rằng, rõ ràng lúc trước có rất nhiều lựa chọn. 
Nhưng ba lại cứ phải cố chấp chọn một con đường không có lối về. 
Trong túi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863120/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.