Thời gian như quay lại năm đó.
Dưới cái lạnh thấu xương của Nghi Hà, đèn sân bay sáng trưng, dòng người vội vàng qua lại. Ở hàng ghế T3 cạnh lối ra, cô gái nhỏ đang cố gắng nhịn khóc, cùng khuôn mặt dịu dàng của của chàng trai tới đón cô.
Lúc đó mong mà không được, bây giờ có được rồi lại lo mất.
Cùng một nơi, đem toàn bộ những lời không dám nói năm đó nói ra, tất cả tâm tư che đậy bấy lâu nay, sự xấu hổ khi ấy đều bị xé mở.
Một lần nữa tái hiện lại
Chỉ mong rằng...
Anh có thể biến sự chật vật này của cô thành năng lượng, thành khôi giáp.
Nhìn chằm chằm dòng chữ trên tay hồi lâu, Đoàn Gia Hứa ngược lên nhìn Tang Trĩ, giọng nói khàn khàn: “Em sợ gì chứ?”
Tang Trĩ thút tha thút thít: “Sợ anh thấy em... thấy em kì quái...”
Ý em là, khi còn nhỏ thế, ở cái tuổi chưa biết gì đã thích anh. Sau này gặp lại còn cố tình xa cách, dùng lời nói dối để che đậy một lời nói dối khác.
Chẳng phải rất kỳ lạ sao? Rất khó hiểu sao?
Còn nhỏ gần gũi với anh như thế, những yêu cầu vô lý, bảo anh đừng tìm bạn gái, rồi lại vô cơ xa lánh anh. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Những lúc đó có phải anh thấy rất khó hiểu không?
Bây giờ chắc anh cũng hiểu được rồi, nguồn cơn của tất cả.
“Không kỳ quái chút nào.” Đoàn Gia Hứa đưa tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863117/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.