Chương trước
Chương sau
Môi của anh dán sát tai cô, mang đến xúc cảm như có như không. Hô hấp nóng hổi không ngừng đập vào làn da của cô khiến tim cô tựa như bị một bàn tay nào đó vuốt ve, lại tựa như đùa nghịch làm Tang Trĩ không biết làm sao, chỉ đành lùi lại phía sau. Nhưng lưng cô đã dán sát vào ghế, chằng còn khoảng không nào để lùi nữa.Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Luôn có cảm giác đang làm chuyện xấu vì vậy Tang Trĩ trong lòng cực kì khẩn trương, dựng hết tất cả giác quan lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, một tay khác thì đặt trên ngực Đoàn Gia Hứa muốn đẩy anh ra.
Một khắc sau, Đoàn Gia Hứa nắm lấy cổ tay cô, giữ trước ngực mình, đồng thời anh hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Trong chốc lát, trời đất như đảo lộn. Một cái tay khác lại không ôn nhu lắm, nắm cằm cô, bóp nhẹ. Tang Trĩ thuận theo lực đạo của anh, mở cánh môi. Chiếc lưỡi mềm mại của anh khẽ luồn qua hàm răng của cô, đưa sâu vào trong… Đầu lưỡi vừa chạm, nụ hôn khi nồng nàn như lửa cháy, lúc nhẹ nhàng tựa như mưa phùn, dịu dàng tinh tế mà trằn trọc, tràn đầy sự thương yêu và trìu mến, lại có chút khát khao không che giấu. Nụ hôn của Đoàn Gia Hứa vừa dịu dàng vừa mãnh liệt lại cảm giác chiếm hữu không thể cưỡng lại, cứ như vậy khơi lên ngọn lửa dục niệm, dần dần nụ hôn biến thành thế chiếm thành đoạt đất không thương tiếc như muốn khảm cô vào cơ thể.
Trong phòng chiếu, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, âm thanh đinh tai nhức óc từ hệ thống loa như đánh bật tất cả các âm thanh khác.
Đầu óc Tang Trĩ quay cuồng, dùng tất cả sức lực còn lại cố chống đỡ thân thể đang mềm nhũn chẳng còn tâm trí quan tâm đến những cái khác.
Khoảng cách hai người thật gần, tựa hồ không có khe hở, Tang Trĩ thậm chí có thể cảm nhận được tần suất nhịp tim của Đoàn Gia Hứa qua lớp quần áo. Anh dường như cũng hồi hộp như cô.
Thật lâu sau, Đoàn Gia Hứa mới lưu luyến buông cánh môi Tang Trĩ ra, lòng bàn tay ấm áp của anh đặt bên má, ngón cái khẽ chà sát môi cô, ánh mắt sâu thẳm, khóe mắt cong cong nhìn bộ dáng sững sờ của cô. Anh cười khẽ, lại lần nữa dán sát vào tai cô, thứ giọng khàn khàn nhiễm tình ý đầy mê hoặc, thì thầm: “Đừng sợ.”
Tang Trĩ ngồi yên bất động, giống như người mất hồn.
Đoàn Gia Hứa lại hôn lên cằm cô, giọng nói lưu luyến như chưa thỏa mãn nói: “Chúng ta nhỏ giọng chút.”
Khúc dạo nhạc này khá ngắn, tính ra cũng chỉ có mấy phút, nhưng nội dung phim tiếp theo thế nào Tang Trĩ hoàn toàn không thể bỏ vào đầu được, tất cả lực chú ý của cô rơi hết vào bờ môi vẫn còn vương hơi ấm của Đoàn Gia Hứa và động tĩnh của Tang Diên ở cách vách.
Không biết qua bao lâu. Màn hình hiện tên diễn viên và tổ sản xuất, đèn trong phòng chiếu đồng loạt sáng lên. Đôi tình nhân ngồi phía trước không đồng đậy, dường như đợi kết thúc hết nhạc dạo cuối phim mới ra về.
Tang Trĩ không cảm thấy hứng thú, đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Đoàn Gia Hứa cũng đứng dậy theo.
Thấy ghế bên cạnh Tang Diên không có động tĩnh, Tang Trĩ đi qua. Kính 3d bị ông anh cô ném ở bên cạnh, cả người dựa vào thành ghế ngủ ngon lành, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Không biết anh trai có phát hiện ra chuyện mới rồi, Tang Trĩ gãi đầu một cái, giả bộ không có chuyện gì xảy ra, đá chân anh, đánh thức anh dậy: “Anh hai, đi thôi.”
Tang Diên mở mắt. Tựa như không hề phát hiện ra chuyện gì cả, ánh mắt đánh sang bên cạnh tìm điện thoại di động, bộ dạng có chút chưa tỉnh ngủ, chậm rãi đứng dậy, duỗi thẳng lưng, vươn vai, hờ hững nói: “Ừ.”
Ba người ra khỏi rạp chiếu phim, đến bãi đỗ xe.
Thời gian cũng không còn sớm, Đoàn Gia Hứa đánh xe đưa Tang Trĩ về trước, xe đỗ trước cổng trường đại học của Tang Trĩ. Tang Trĩ tháo dây an toàn, đang định xuống xe, bỗng Tang Diên ngồi phía sau lẩm bẩm nói: “Anh mày nghĩ, đến lúc anh mày phải trở về rồi.”
Tang Trĩ quay đầu: “Cái gì cơ?”
Tang Diên không nhiều lời, bước xuống xe.
Tang Trĩ cổ quái nhìn anh, sau đó lại quay lại nhìn Đoàn Gia Hứa, rất khó chịu nói: “Có phải anh ấy đã phát hiện chuyện vừa rồi không?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Hẳn là không.”
Tang Trĩ thở hắt ra, nhanh chóng chạy xuống xe, đi theo Tang Diên, trong lòng lo sợ, bất an, nhẹ giọng nói: “Giờ anh định về luôn à? Anh chờ chút rồi về cùng anh Gia Hứa không được sao?”
“Hai người hẹn hò đi.” Tang Diên cúi đầu nhìn điện thoại, “Anh về Nam Vu đây.”
“...”
Tang Trĩ sửng sốt, có chút không phản ứng kịp: “Hả? Bây giờ? Đã 9h tối rồi.”
Tang Diên không để ý nói: “Giờ anh qua sân bay xem còn vé về Nam Vu không.”
Đoàn Gia Hứa cũng bước xuống xe, nghe vậy anh nhíu mày nói: “Bây giờ cậu về?”
“Ừ.” Tang Diên nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, tựa như muốn dặn dò điều gì, lại sợ bị nói là già mồm, anh đành quay sang nhéo mặt Tang Trĩ nói: “Ở đây một mình, nhớ chú ý chăm sóc bản thân, anh đi đây.”
“...” Tang Trĩ nhỏ giọng, “Anh bảo tháng 08 anh mới về cơ mà?”
Tang Diên: “Có chút việc phát sinh.”
“Thế sao anh không nói sớm,” Tang Trĩ mấp máy môi, ngữ khi rầu rĩ, “Hôm nay em đã xin công ty cho nghỉ mấy ngày để dẫn anh đi chơi rồi, sao tự nhiên bây giờ lại đột ngột đòi về.”
Tang Diên vui vẻ nói: “Anh mày quan trọng đến độ để tiểu quỷ như mày đích thân dẫn đi chơi hả?”
Không hiểu sao mắt Tang Trĩ cay cay. Cô quệt mũi, mắt nóng lên, kìm chế không khóc, bắt đầu cáu giận nói: “Không có việc gì anh về gấp thế làm gì? Nếu chỉ định đến đây hai ngày, anh đến làm gì chứ?”
“Con bé này cẩn thận mồm miệng đấy.” Tang Diên nói, “Cái gì mà không có việc gì, anh mày bận rộn lắm.”
Tính ra, đã gần nửa năm Tang Trĩ không về nhà. Cho nên lần này Tang Diên đến Nghi Hà quả thực tâm trạng anh cực kì cáu bẳn, cứ 10 câu thì 9 câu là gây gổ với cô, nhưng cảm giác được gặp người nhà khiến Tang Trĩ vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Tang Trĩ giận dỗi, giọng nói cũng vì thế mang theo vị chua: “Chẳng lẽ anh không thể ở thêm mấy ngày nữa hay sao?”
“Không phải,” Tang Diên cười ra tiếng, không hiểu nói, “Sao tự nhiên lại khóc? Anh có làm gì mày đâu?”
“...”
“Anh mày ở đây làm gì, cả ngày ở nhà Đoàn Gia Hứa rảnh rỗi đến rồ người, khác nào cún canh nhà cho cậu ta không?” Nói xong, chỉ thẳng mặt Đoàn Gia Hứa, “Tên này bắt nạt mày?”
Tang Trĩ lau nước mắt: “Không phải.”
Tang Diên lại hỏi: “Đi làm không vui vẻ?”
“Vâng.” Giống như khi còn bé, mỗi lần bị bắt nạt, cô lại thút thít cáo trạng với anh hai, “Có người khi dễ em...”
“Vậy thì đừng làm nữa,” Tang Diên nói, “Anh mày cũng không thiếu tiền nuôi mày.”
“Ở chỗ làm thì người hướng dẫn bắt nạt...” Tang Trĩ khóc đến đáng thương, vừa thút thít vừa phàn nàn, “Anh trai ở nhà thì chặn liên lạc, thậm chí còn cướp cả hồng bao bố mẹ cho em gái, đã thế vừa đến, chưa nhìn được em gái một cái ra hồn đã mắng mỏ...”
“Kia có một chút xíu tiền, đếm qua cũng chưa được 800 tệ, sao mày thù dai nhớ lâu thế?” Tang Diên nói, “Được rồi, anh mày đùa thôi, tí sẽ chuyển khoản trả mày.”
“...”
“Còn nữa, anh mày mắng mày lúc nào? Chẳng phải bảo mày nếu ở đây vui vẻ thì không cần về còn gì, chỉ vì thế mà khóc lóc. Đúng là mất mặt.” Tang Diên thấy cô khóc mà cảm thấy đau đầu, lại quay lại đánh mắt với Đoàn Gia Hứa, ra hiệu anh ra dỗ cô, “Thôi nào, ra với bạn trai đi.”
Đoàn Gia Hứa mở miệng: “Cậu đợi chút, tôi đánh xe đưa cậu ra sân bay.”
“Thôi khỏi cần phiền phức, để cậu lái có khi tôi trễ chuyến bay cuối mất,” Tang Diên nói, vẻ mặt gợi đòn, “Tôi đi đây, cậu chiếu cố nhóc con này đi. Đồ đầu bò ngang ngạnh này, đã 19 tuổi mà có khác 9 tuổi chút nào không cơ chứ?”
“...”
Cạnh trường Đại Học Nghi Hà có không ít taxi, Tang Diên rất nhanh đã gọi được một chiếc.
“Tiểu cô nương, đừng xem anh như không tồn tại thế chứ!” Đoàn Gia Hứa đi đến trước mặt Tang Trĩ, “Trước mặt anh, vì người con trai khác mà khóc thành thế này.”
Tang Trĩ im lặng không lên tiếng kéo vạt áo anh lau nước mắt.
“Này _” Đoàn Gia Hứa không giận, chỉ cưng chiều nói, “Đừng vén áo anh, lộ da thịt đó.”
Giọng nói Tang Trĩ mang theo giọng mũi, lầu bầu nói: “Làm gì có ai nhìn chứ.”
“Làm ở công ty thực tập không vui à?” Tốc độ nói của Đoàn Gia, như dỗ dành trẻ nhỏ, “Chẳng phải em bảo người hướng dẫn kia không còn nhằm vào em nữa rồi?”
“Em không muốn ngày nào cũng nói về cái người đó nữa đâu,” Tang Trĩ thấp giọng, nói, “Vả lại, chỉ vì bị mắng mà khóc nhè thì mất mặt lắm.”
“Hử?” Đoàn Gia Hứa cười nói, “Em khóc trước mặt anh bao nhiêu lần rồi, còn gì để mất mặt nữa không?”
“Đấy là khi còn nhỏ, giờ làm gì có đâu.” Tang Trĩ không khóc nữa, nhưng mắt vẫn đỏ mọng, nghiêm túc nhìn anh nói, “Em không thích khóc. Trẻ con gặp chuyện mới khóc thôi, em đã tuổi này rồi gặp chuyện sẽ nghĩ phải làm sao để giải quyết chứ không phải khóc lóc.”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô hồi lâu, khóe môi cong lên: “Dù lớn hay nhỏ rõ ràng vẫn là cô bé thích khóc nhè.”
“Nếu như em cảm thấy khóc là quyền lợi của trẻ con,” Đoàn Gia Hứa ngữ khí khó có khi vừa nghiêm túc, lại thâm tình như lúc này, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Vậy cả đời này cứ mãi là cô bé con, được không?”
Tang Trĩ giương mắt. Đôi con ngươi anh màu nâu nhạt, trời sinh đã mang theo vẻ ôn nhu như nắng xuân, khi thâm tình thì tựa như sắp tan ra thành dòng nước thu: “Anh nuôi em.”
3 từ này, vào thời điểm cô còn nhỏ, thật sự giống như tát mạnh vào lòng tự trọng và hiếu tanhg của cô. Cung khiến cô quả thực đau lòng biết mấy, cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô không bao giờ có thể rút ngắn được.
Cho nên trước giờ cô không hi vọng anh nói với mình 3 từ này, cô luôn mong muốn có thể tự lực, có thể san sẻ gánh nắng với anh, có thể là điểm tựa vững chắc để anh dựa vào
Nhưng tại thời điểm này, hôm nay, khi nghe được ba từ này, cảm xúc trong cô hoàn toàn khác. Đó là một xúc cảm rất ấm áp, rất kỳ diệu, rất hạnh phúc. Tất cả đều là người này cho cô.
Tang Trĩ yên tĩnh mấy giây, không nói lời nào, khẽ dụi vào lồng ngực vững chãi của anh.
Đoàn Gia Hứa vuốt tóc cô, nghĩ ngợi nói: “Em nhớ nhà rồi?”
Tang Trĩ thẳng tanh đáp: “Vâng.”
“Nếu muốn về thì mình cùng về, anh sẽ xin nghỉ phép chúng ta cùng về Nam Vu. Còn nữa, công việc kia nếu không thích thì đừng làm.” Đoàn Gia Hứa thở dài, “Ở công ty đã xảy ra chuyện gì mà cô bé nhà chúng ta khóc thành dạng này.”
“…”
“Anh có thể đi tìm ông chủ công ty đó nói vài lời? Thế nào?”
Giọng điệu này giống hệt trưởng bối trong nhà nhìn thấy trẻ con nhà mình bị bắt nạt ở trường, tức giận muốn đi tìm hiệu trưởng nói phải trái.
Tang Trĩ không hiểu sao bất giác bật cười, những cảm xúc tiêu cực cũng theo sự an ủi dịu dàng, hài hước của anh đánh tan đi hơn nửa.
Đoàn Gia Hứa rủ mắt nhìn xuống, cũng cười theo cô. Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, âu yếm nói: “Anh không muốn chỉ có thể là bạn trai của em.”
Nghe vậy, trái tim Tang Trĩ như ngừng một nhịp, có chút sững sờ.
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa nghiêm túc nói nốt vế sau: “Anh còn muốn có thể trở thành người em có thể ỷ lại.”
Tang Trĩ trở về ký túc xá, kiểm tra tin nhắn, thấy Trang Diên chuyển cho cô 5000 tệ, đồng thời bỏ chặn cô.
Còn nhắn thêm một câu [Tăng tiền sinh hoạt phí.]
Tang Trĩ vui vẻ, nhắn hỏi thăm tình hình của anh, sau đó liền tắt điện thoại. Nhớ đến mấy lời Đoàn Gia Hứa vừa nói, không hiểu sao có chút thất thần, cảm thấy như một khoảng trống rỗng trong tim bỗng được lấp đầy.
Không bao lâu, Tang Trĩ lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, cười ngây ngô một mình.
Hôm sau, Tang Trĩ đi làm như thường lệ.
Bởi vì hôm qua Trương Huy đã cảnh cáo Thi Hiểu Vũ về việc ma cũ bắt nạt ma mới nên hôm nay cô ta có vẻ thu liễm đi nhiều. Nhưng Tang Trĩ cũng không chắc canh tình trạng này có thể kéo dài được một ngày hay không.
Tang Trĩ thực lòng không muốn tranh chấp với cô ta nữa. Tang Trĩ thầm nghĩ kể cả Thi Hiểu Vũ có như lúc trước một mực làm khó cô thì cô cũng chẳng muốn cãi cọ với cô ta làm gì. Bởi vì mỗi ngày đều tốn tâm tư suy nghĩ làm thế nào để khiến cô ta tức điên rốt cục Tang Trĩ sẽ chẳng học được gì ở vị trí công việc này.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ tốn thời gian vô ích.
Nhưng may mắn, Thi Hiểu Vũ hôm nay vẫn một mực im lặng, hai người ai làm việc nấy, nước sông không phạm nước giếng.
Thi Hiểu Vũ không còn tận lực làm khó Tang Trĩ nữa, chỉ phân phó công việc cho cô, thi thoảng thấy cô làm còn thiếu sót cũng chỉ lạnh lùng chỉ bảo vài câu.
Bầu không khí giữa hai người dần dần nới lỏng. Cứ thế chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần.
Tang Trĩ đi cùng Đoàn Gia Hứa đến xem căn hộ gần trường cô, mà anh đang định thuê. Vốn nghĩ rằng, anh sẽ tìm một căn nhà như cũ, nhưng căn nhà thuê lần này rõ ràng lớn hơn so với căn hộ kia. Đây là một căn chung cư hai phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, 1 phòng bếp và 1 phòng khách.
Cộng cả ban công là hơn 70m2, tiền thuê cũng nhiều hơn căn trước không ít.
Thừa dịp anh chàng môi giới gọi điện cho khách hàng, Tang Trĩ kéo anh ra một góc: “Anh ở một mình, thuê nhà lớn thế làm gì?”
Đoàn Gia Hứa không trả lời, chỉ cười hỏi lại: “Em thấy căn này được không?”
Tang Trĩ vô thức nói: “Rất được.”
“Vậy quyết định thuê căn này đi.”
“…” Tang Trĩ sửng sốt, “Một mình anh ở cần gì đến tận hai cái nhà vệ sinh?”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói: “Cũng đâu có ở một người mãi.”
Tang Trĩ nháy mắt hiểu ra ý anh, trầm mặc mấy giây, cường điệu nói: “Em không ở cùng anh đâu.”
“Ừ.” Đoàn Gia Hứa lo lắng nói: “Nhưng em cũng đâu cản được anh muốn để cho em một gian phòng đâu, đúng không?”
Tang Trĩ nhỏ giọng đáp: “Nhưng như thế không phải là lãng phí lắm à?”
“Không phí.” Đoàn Gia Hứa cà lơ cà phất trêu chọc: “Chỉ cần em đến ở một đêm, anh coi như bù lỗ.”
“…”
Tang Trĩ không để lời này của anh trong lòng.
Sau khi quyết định thuê, Đoàn Gia Hứa cũng nhanh chóng dọn đồ qua luôn. Hành lý của anh không có nhiều, tất cả cũng chỉ vẻn vẹn mấy thùng giấy và 2 cái vali, thậm chí hai người họ còn không cần thuê bên vận chuyển. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Khu này ở sát cạnh đại học Nghi Hà, đi bộ chỉ mất vẻn vẹn 5 phút.
Hai người gặp nhau cũng tiện hơn. Mỗi sáng sớm, Đoàn Gia Hứa có thể tiện đường đưa Tang Trĩ đến công ty, tan tầm hai người đến hàng quán gần trường ăn cơm, một ngày cứ vậy trôi qua.
Bất tri, bất giác đã hết nửa tháng tám.
Thứ sáu hôm đó, thời điểm này công ty Tang Trĩ không bận, nên cô được về sớm. Gọi cho Đoàn Gia Hứa thì được biết anh phải tăng ca, vì vậy cô đành ăn cơm một mình rồi trở về kí túc xá.
Tang Trĩ bật máy tính lên đồng thời với tay bật điều hòa. Tiếng quạt thông gió điều hòa hôm nay kêu to hơn ngày thường, nhưng lại không tản ra hơi mát.
Tang Trĩ kỳ quái nghiên cứu nguyên nhân, buồn bực tắt mở mấy lần mà vẫn không được. Ký túc xá này đã xây khá lâu, điều hòa cũng là loại cũ, không tránh được hỏng hóc.
Tang Trĩ không biết làm sao, chỉ có thể xuống lầu tìm quản lý kí túc xá. Cô quản lý không đi lên kiểm tra mà bảo cô trực tiếp đi tìm bộ phận kỹ thuật báo sửa chữa. Nhưng hiện tại đang nghỉ hè, dù có báo cũng phải đợi hết nghỉ hè mới sửa được.
Hoặc là cô phải tìm thợ bên ngoài.
Tang Trĩ không biết tìm ở đâu, lại trở lại phòng, tự giày vò mình một lúc cho đến khi không nhịn nổi nữa. Thời tiết này đúng là hoàn toàn không có cách nào sống mà không có điều hòa. Tang Trĩ đành nhắn tin cho Đoàn Gia Hứa bảo tối nay dự định ra khách sạn ngủ, mai anh có thể cho cô số liên lạc của người sửa điều hòa nào đó anh quen được không.
Không chờ cô nhắn tiếp, Đoàn Gia Hứa đã quyết định: [Sang nhà anh đi. Không phải đã đưa em một chìa khóa sao?]
Tang Trĩ nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cũng hợp lý, bèn cầm theo quần áo, đồ skincare, và máy tính đi sang nhà Đoàn Gia Hứa.
Cô tới đây không ít lần, vì vậy cũng cảm thấy tương đối quen thuộc. Sau khi vào nhà liền bật điều hòa, nằm dài trên ghế salon chơi điện thoại.
Tang Trĩ trước giờ thường phải ở nhà một mình, vì vậy lúc nào cũng biết tìm niềm vui cho bản thân, thời gian vì thế cũng trôi qua nhanh chóng.
Gần 9h tối, Đoàn Gia Hứa mới về đến nhà, liền nhìn thấy Tang TRĩ đang ôm túi khoai tây chiên, vừa xem phim vừa vui vẻ ăn vặt, thấy anh cô thuận tiện hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừ, ăn rồi.”
Tang Trĩ cũng không hỏi thêm gì, tiếp tục giải trí.
Đoàn Gia Hứa cởi giày, ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này mới hỏi kĩ tình hình ban nãy: “Điều hòa phòng em hỏng thế nào?”
“Em thấy nó kêu ù ù rất lớn, nhưng ngồi mãi cũng không có hơi mát.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừ mai anh sẽ tìm người sửa giúp em.”
Tang Trĩ gật đầu, đưa gói khoai tây cho anh: “Anh muốn ăn không?”
“Không ăn,” Đoàn Gia Hứa vuốt đầu cô, dặn dò: “Anh đi tắm trước. Chút vào phòng anh ngủ, bên phòng kia cũng có nhà tắm, vào đó tắm gội nhé.”
“Được.”
Mặc dù không phải lần đầu đến đây, nhưng đây lại là lần đầu cô ngủ lại. Dần dần bỗng cảm thấy không được tự nhiên. Chờ Đoàn Gia Hứa vào phòng tắm, Tang Trĩ cũng ăn hết gói khoai tây chiên, liền vào phòng tắm còn lại tắm rửa. Truyện được Edit bởi Sắc - Cấm Thành. Re-up vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Phòng tắm này lớn hơn phòng tắm kia một chút, còn có cả bồn tắm.
Bên trên kệ trong phòng tắm để đầy đủ dầu gội, sữa tắm, đồ rửa mặt,…tất cả đều là đồ dành cho phụ nữ dùng.
Tang Trĩ có chút sững sờ. Cô hơi chớp mắt, cầm từng cái một lên, chuẩn bị tắm rửa.
Tang Trĩ tắm khá lâu, gội đầu kì cọ thân thể cũng phải mất hơn 1 tiếng.
Chờ Tang Trĩ xong xuôi, đã gần 10h tối. Cô lấy máy sấy sấy tóc, thoa sữa dưỡng thể, do dự một chút quyết định vào nhà bếp lấy thạch ăn.
Lúc Tang Trĩ bước ra khỏi nhà tắm, thì đã thấy Đoàn Gia Hứa toàn thân sảng khoái, mát mẻ ngồi trên ghế salon. Anh mặc đồ ngủ màu xanh đậm, trên là áo sơ mi, dưới là quần ngắn, trên vai vắt một chiếc khăn bông trắng, tóc vẫn còn ướt, rũ lên chiếc trán trơn bóng, nhìn như tảo biển.
Đoàn Gia Hứa đang cầm điện thoại xem cái gì đó, thần thái hững hờ, lại có chút lười biếng.
Tang Trĩ không muốn quấy rầy anh, trực tiếp đi vào nhà bếp.
Trở lại phòng khách, Tang Trĩ đang nghĩ nên trực tiếp đi về phòng ngủ nghỉ ngơi hay chúc anh ngủ ngon xong mới về phòng, chưa nghĩ xong Đoàn Gia Hứa đã lên tiếng gọi cô: “Chỉ chỉ, giúp anh một việc.”
Tang Trĩ ngoan ngoãn đi đến: “Việc gì ạ?”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, vừa mở hộp thạch, vừa nói: “Anh cũng muốn ăn à?”
Đoàn Gia Hứa bỏ di động xuống, lắc đầu. Khóe môi cong cong, đầu ngón tay anh xoay một vòng trong không khí rồi dừng lại ở nút áo trên cùng, sau đó lưu manh mở miệng: “Hơi nóng.”
“…”
“Giúp anh mở nút áo này đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.