“Rõ ràng là anh...” Tang Trĩ im lặng, hít một hơi, đứng lên, “Em đang ngồi yên lành, tự nhiên anh áp mặt lại gần làm gì?”
Đoàn Gia Hứa rũ mắt xuống, nắm lấy tay cô, cười nói: “Cố tình.”
Lòng bàn tay anh nóng hổi, lực cầm không nặng, không nhẹ, đôi khi sẽ không tự chủ bóp bóp đầu ngón tay cô. Tang Trĩ nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa kéo cô ra khỏi quán coffee: “Muốn nhân cơ hội này để em hôn anh một cái.”
Tang Trĩ nhấp môi dưới, trầm giọng nga một tiếng.
“Chờ bao nhiêu lâu rồi?” Đoàn Gia Hứa cúi đầu, nhìn xuống Tang Trĩ, thuận miệng nói: “Đã uống hẳn một cốc coffee to như vậy, chắc cũng đến sớm rồi đúng không?”
“Không lâu, em mải chơi điện tử quên cả thời gian.” Tang Trĩ nói, “Sao anh biết em ngồi đây?”
Đoàn Gia Hứa chỉ vào cửa kính của quán coffee: “Anh nhìn thấy em. Lần sau nếu tới rồi thì cứ trực tiếp lên văn phòng tìm anh, hoặc trực tiếp gọi anh xuống cũng được.”
Tang Trĩ gật đầu.
Hai người đến cửa hàng thịt nướng, tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống.
Đoàn Gia Hứa cầm khăn nóng xoa xoa tay, sau đó lấy bình nước rót cho Tang Trĩ: “Còn phải thi một môn nữa đúng không? Bao giờ em thi?”
Tang Trĩ: “Thứ năm ạ.”
“Ba ngày nữa?”
“Vâng.” Tang Trĩ đưa tay dụi dụi mắt, “Cho nên em định buổi chiều về ký túc xá ngủ bù, mấy hôm nay thức đêm liên tục, em sắp sập nguồn rồi.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Vậy mà vừa rồi còn uống cốc coffee lớn như thế?”
Tang Trĩ nghiêm trang nói: “Thì vì muốn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863100/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.