Nhìn bóng lưng anh, Tang Trĩ chần chờ vài giây. Vốn định ngả vào lưng anh, nhưng giống như là nhớ ra chuyện gì, rất nhanh liền thu tay về, nghiêm túc nói: “Anh không thể cõng em.” 
Nghe cô nói vậy, Đoàn Gia Hứa quay lại: “Cái này cũng không cho à?” 
Tang Trĩ gật đầu, phối hợp nói: “Bác sĩ đã dặn rồi, trong vòng 3 tháng không được lao động tay chân, hoặc làm việc nặng.” 
Đoàn Gia Hứa sững sờ, khóe môi cong cong: “Say thành dạng này rồi mà vẫn còn nhớ bác sỹ nói gì?”  
Giống như là không nghe thấy anh nói, Tang Trĩ không có phản ứng, chỉ buông mắt, chầm chậm đếm đầu ngón tay: “Anh làm phẫu thuật đầu tháng 11, cho nên tháng 12, tháng 13, 14…” 
“Không đúng.” Giống như cảm thấy không thích hợp, Tang Trĩ nhíu mày lại, “Mười hai, mười ba…” 
“…” Đoàn Gia Hứa không tự chủ được cười ra tiếng, “Mười hai, một.” 
Tang Trĩ lúc này mới nhìn về phía anh. Đầu óc cô loạn thành một mớ, không hiểu vì sao từ mười hai lại nhảy tới một, chần chờ nói: “Vậy, vậy là mấy tháng… ca ca, anh liền giúp em đếm…” 
“Ba tháng.” 
Tang Trĩ nga một tiếng, cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp. Cô tốn sức đứng lên, chun mũi hỏi: “Ba tháng… Vậy giờ có thể cõng em rồi sao?” 
Đoàn Gia Hứa: “Có thể.” 
Chưa kịp đợi Tang Trĩ trèo lên lưng mình, anh đã nghe thấy cô đột nhiên khựng lại nói: “Nhưng em hơn 80 cân…” Nói xong cô bắt đầu khóc, sụp đổ giống như xảy ra một chuyện thật thương tâm: “Em hơn 80 cân…” 
“…” 
“Em còn,” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863080/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.