Chưa đến một mét hai.
Tang Trĩ nghe những từ trọng điểm
Một mét hai. Chưa tới.
Đảo trật tự đi rồi ghép lại.
Chưa tới một mét hai.
Tang Trĩ hoàn toàn bị hấp dẫn bởi mấy chữ này, cũng không chú ý tới người ngồi bên cạnh Tang Diên nói gì.
Lúc này mặt trời đang chói chang, dù đang đứng dướii tán dù che vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh rất cao. Mặt cô đỏ lên vì nóng, càng không thể chịu được cảnh anh trai cố tình xuyên tạc này.
“Ai nói em chưa tới 1m2?” Tang Trĩ cảm thấy lời nói ra cũng không có chứng cứ lắm, nhưng vẫn nhịn không được mà so đo, “Em cao 1m55cm rồi, sao lại chưa tới một mét hai được?”
“1m55cm rồi cơ á? Vị bạn học này, trông em có vẻ—“ Tang Diên giả bộ lơ đễnh, rũ mắt xuống nhìn danh sách, “còn thấp lắm.”
“...”
“Thôi được rồi, lần sau em cứ nói trước, không thì dễ gây hiểu lầm lắm.”
“...”
Chẳng lẽ mỗi lần cô gặp người ta đều phải nói: “Tôi cao 1m55cm rồi.” sao?
Có khác gì đang khoe khoang đâu chứ!
“Để anh đối chiếu số báo danh trên áo với trong danh sách đã.” Sau đó, Tang Diên hẩy hẩy người bên cạnh, “Đừng ngủ nữa, mau đến giúp đỡ đi người anh em.”
Tang Trĩ thuận theo đó nhìn sang.
Chàng trai bộ dáng mệt mỏi, hai mắt vẫn còn híp lại, dường như vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng. Mấy tháng rồi không gặp, tóc anh đã dài thêm, phủ lên cả lông mày, do mới ngủ dây nên hơi loạn. Vẫn là làn da trắng và cánh môi đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/863059/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.