Tang Trĩ cũng không chắc anh bao nhiêu tuổi, nhưng nghe cách nói chuyện của anh, lại liên hệ tới tuổi tác của Tang Diên, cô căng mặt bất mãn nói: “Anh rất già rồi.”
“...”
Anh rất già rồi.
Rất già.
Già.
Dù cho Đoàn Gia Hứa không mấy để ý đến tuổi tác, nhưng nghe câu này vẫn có cảm giác bị một dao đâm vào ngực.
Mới hai mươi tuổi đầu đã bị ghép cho chữ “Già”, Đoàn Gia Hứa cũng không biết phải mô tả tâm trạng hiện tại của mình thế nào nữa. Anh chậm rãi thở hắt ra, gằn từng chữ “Anh già?”
Tang Trĩ lại gật đầu: “Anh già.”
“...”
Yên tĩnh vài giây.
“Nhóc con, em cảm thấy anh già?” Đoàn Gia Hứa nhìn cô chằm chằm, chắc hẳn đang cảm thấy điều này quá hoang đường, không nói nên lời, “Vậy sao em không gọi anh là chú?”
“Ừm.” Tang Trĩ ra chiều suy tư, cảm thấy câu này cũng có lý đấy, lập tức đổi giọng, “Chú.”
“...”
Hai mắt cô gái nhỏ to tròn, trong vắt phẳng lặng, không nhiễm một chút khói lửa nhân gian. Giọng nói lúc này còn đặc biệt nghiêm túc, tựa như từng câu từng chữ đều là lời chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.
Lời nói đơn thuần đến thế, lại tổn thương người ta đến vậy.
Trần Húc Minh bước vào đánh gãy cuộc hội thoại của hai người. Thầy rót cho Đoàn Gia Hứa cốc nước, hơi lúng túng nói: “Thật xin lỗi, cậu ngồi trước đi. Tôi uống hơi nhiều nước nên phải ra ngoài chút.”
Đoàn Gia Hứa điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu đáp: “Không sao ạ.”
Có lẽ do rảnh đến sắp ngất, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-khong-the-giau/249483/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.