Chương trước
Chương sau
Sau khi Hứa Giác nói sang năm muốn đi tới nhà cô, Tần An Nhiên dường như cảm thấy thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt một học kỳ liền kết thúc. Trở về nhà nghỉ đông, mỗi ngày cô ở nhà vừa mong đợi vừa thấp thỏm.

Cứ như vậy cho đến trước giao thừa một ngày, bố mẹ đều đã nghỉ ngơi ở nhà. Cả nhà quét dọn nhà sạch sẽ, lại mua sắm đồ tết, náo nhiệt vui mừng đón tết.

Tần An Nhiên đang ngồi trong phòng khách giúp mẹ nhặt rau, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cô rút tờ giấy lau tay, đi mở cửa, không ngờ thấy một nhà Hứa Giác ba người đứng ngoài cửa. Trên tay bố mẹ Hứa Giác cầm nhiều đồ, Hứa Giác đứng ở một bên, nở nụ cười sâu xa với cô một chút.

Tần An Nhiên ngớ người : " ... Chú Hứa, dì Uông. "

Nghe được lời của Tần An Nhiên, Tiết Hiểu Bình đang vùi đầu nhặt rau thoáng chốc ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Thấy bọn họ, động tác trên tay dừng chút, sau đó đứng dậy cũng đi về phía này.

Hứa Giác hỏi thăm trước : " Dì Tiết năm mới tốt lành ạ. "

Vẻ mặt Tiết Hiểu Bình hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, lập tức cười nói : " Ôi, ôi, năm mới tốt lành. Mau vào mau vào. "

Tần An Nhiên vội vàng mở tủ giày bên cạnh ra, cầm ra mấy đôi dép.

Lúc này, bố Tần An Nhiên - Tần Vệ Quốc cũng nghe tiếng đi ra từ phòng. Thấy bọn họ, ngây ngốc tại chỗ, không biết nên biểu hiện gì, kinh ngạc lại có chút bức rức.

Hứa Liên Vĩ vừa thấy ông liền đi tới, mạnh dạn vỗ vai ông một cái, giọng vang lớn : " Lão Tần, đã lâu không gặp. "

Tần Vệ Quốc cười đáp lại : " Lão... Lão Hứa, quả thật đã lâu không gặp. "

Hứa Liên Vĩ ra hiệu rượu trong tay, cười nói : " Hôm nay tôi mang theo rượu tới, hai anh em chúng ta nhất định phải uống mấy ly. "

Hai người cười nói cùng nhau đi về phía phòng khách.

Tiết Hiểu Bình cũng nói chuyện cùng Uông Thục Lan.

Uông Thục Lan cúi người đặt đỗ trên tay xuống chỗ góc tường huyền quan : " Những thứ này là chút lòng thành, tâm ý của chúng tôi. "

Tiết Hiểu Bình khách khí nói : " Ôi, tới thì tới, không cần khách khí như vậy. "

Vừa nói Tiết Hiểu Bình mời Uông Thục Lan cũng đi tới bên kia phòng khách ngồi, rót trà cho họ còn mình đi xuống bếp tiếp tục nấu cơm. Bỗng nhiên thêm ba người, đồ ăn chuẩn bị lúc trước không đủ, còn phải làm chút thêm.

Chỗ huyền quan còn lại hai người Tần An Nhiên và Hứa Giác. Hứa Giác nhíu mày với cô, cúi người thấp giọng nói : " Em cũng chào đón anh đi chứ ? "

Tần An Nhiên không để ý anh, quay đầu nhìn về cảnh tưởng trong phòng. Tần Vệ Quốc đã lấy ra bàn cờ không dùng đã lâu, dùng khăn ướt lau bụi phía trên, hai người bố chuẩn bị đánh cờ. Mà Uông Thục Lan thì không để ý đến việc mẹ mình từ chối, vén tay áo lên đi vào phòng bếp cùng nấu cơm.

Cô quay đầu lại, hỏi Hứa Giác : " Anh bảo bố mẹ anh tới ? "

" Ừ. "

" Sao anh làm được ? "

Vẻ mặt Hứa Giác điềm tĩnh : " Nhịn ăn đó. "

" ... " Tần An Nhiên trợn mắt nhìn anh một cái.

Hứa Giác cười một tiếng, giả bộ trách nói : " Đi nhanh giúp anh rót cốc nước, có hiểu đạo đãi khách không. "

" Không phải lần trước anh nói anh là người một nhà sao ? "

" ... " Hứa Giác nhướng mày, không ngờ sẽ bị Tần An Nhiên làm nghẹt lại.

Nửa giờ sau, một mâm đầy thức ăn được mang lên bàn. Sáu người cũng vây quanh ngồi xuống bàn tròn.

Hứa Liên Vĩ mở rượu mang tới ra, Tiết Hiểu Bình rót thay hai người. Hai người bố vừa uống vừa nói chuyện, không lâu sau mặt liền đỏ bừng, say sưa uống rượu.

Mọi người nói chuyện tán gẫu với nhau một lúc, lúc này mới đi vào mục đích cho chuyến đi nhà của Hứa gia.

Uông Thục Lan buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói trước : " Thật ra thì lần này chúng ta tới đây là muốn nói về chuyện hai đứa ... "

Thấy rốt cuộc cũng vào chủ đề chính, những người còn lại cũng dừng động tác, nhìn về phía bên này nghiêm túc nghe. Tần An Nhiên hơi lo lắng nhìn Hứa Giác một cái, đối phương nháy mắt với cô, đừng lo lắng.

" Hai người chúng nó lớn lên cùng nhau, bây giờ có thể ở bên nhau cũng là chuyện tốt. " Uông Thục Lan dừng một chút, lại nói " Ở bên cũng được một thời gian rồi, sớm liền tới năm tư tốt nghiệp, chuyện quyết định cùng nhau ra nước ngoài cũng tốt. "

Tiết Hiểu Bình và Tần Quốc Vệ nhìn nhau, không lên tiếng.

"Khụ, cái này. " Hứa Liên Vĩ hạ giọng nói, tiếp lời " Tôi nói một chút, Hứa gia chúng tôi rất hoan nghênh An Nhiên làm dâu nhà chúng ta. Chúng tôi nhất định sẽ không đối xử tệ với con bé. "

Tần An Nhiên lén nhìn Hứa Giác một cái. Cô lường trước thái độ bố mẹ Hứa Giác thay đổi nhanh như vậy anh hẳn phải nỗ lực nhiều.

Hứa Giác khôgn nhìn cô, tầm mắt anh vẫn luôn rơi trên người bố mẹ cô, vẻ mặt nghiêm túc, giọng đứng đắn hiếm thấy : " Chú dì, cháu cũng đảm bảo với hai người, An Nhiên ở bên cháu sẽ không chịu chút tủi thân nào. "

Tiết Hiểu Bình trầm mặc vài giây, cười một tiếng, giọng ôn hòa : " Hai đứa cảm thấy ổn là được. "

Thấy thái độ này của mẹ, trái tim thấp thỏm của Tần An Nhiên rốt cuộc cũng thoải mái hơn. Hứa Giác đưa tay dưới bàn khẽ nhéo nhẹ lòng bàn tay cô. Cô hơi ngượng ngùng, vẫn rút tay ra.

Vẻ mặt Uông Thục Lan khẽ thay đổi, thở dài cảm khái nói : " Thật ra thì những năm gần đây, bạn cũ trong tòa đều không liên lạc, suy nghĩ chút vẫn là vấn đề của chính chúng tôi... "

" Năm đó tòa nhà kia ở ngoại ô của chúng tôi đã bị phá hủy và mất rất nhiều tiền. Ngay khi họ nhận được khoản tiền phá hủy, những người tới vay tiền vẫn không ngừng. Cái này hai chục ngàn cái đó năm chục ngàn, 10 ngày nửa tháng mượn mấy trăm ngàn đi ra ngoài. Những người này về cơ bản đều không trả lại tiền, hỏi chút lại nói dù sao tiền này cũng từ trên trời rơi xuống, nên cho nhưng người không may mắn như chúng ta. "

" Sau đó thấy tiếp tục như vậy nữa, chúng tôi sẽ hết tiền sớm thôi. Chúng tôi dứt khoát né tránh mọi người, dọn đến ngoại ô, sau đó cắt đứt liên lạc với hầu hết bạn bè và người thân. "

" Bất quá bây giờ suy nghĩ lại một chút, chúng tôi lúc ấy cũng hơi dứt khoát quá, thiếu chút nữa thì mất hết những người bạn cũ. "

Trong chốc lát trên bàn rơi vào im lặng.

Hồi lâu, vẫn là Tiết Hiểu Bình phá vỡ yên lặng, cười chậm rãi nói : " Giờ không phải tốt rồi sao, hai nhà chúng ta lại tụ họp chung một chỗ ... "

" Phải phải phải. " Tần Vệ Quốc cũng liên tục gật đầu giảng hòa " Hôm nay chơi hai ván cờ cùng lão Hứa, cảm giác vẫn như trước vậy. "

" Đúng, vẫn là bạn cũ chung một chỗ, chơi cờ, uống chút rượu, tốt hơn những cái khác. " Hứa Liên Vĩ vừa nói vừa cạn một ly với Tần Vệ Quốc, tiếp tục uống rượu.

Tiết Hiểu Bình cũng tiếp tục bảo Uông Thục Lan đừng buông đũa, ăn nhiều thức ăn hơn. Trên bàn cơm lại lập tức trở nên náo nhiệt.

Bởi vì đột nhiên thêm ba người, mặc dù Tiết Hiểu Bình làm thêm chút thức ăn nhưng vẫn không dủ. Có một đĩa cá trích hấp thấy đáy rất nhanh, chỉ còn lại một cái.

Tần An Nhiên muốn ăn, lại ngại. Hứa Giác nhìn cô một cái, dường như biết ý nghĩ của cô, rất tự nhiên gắp cá bỏ vào trong bát cô.

" Trời, không cần. " Tần An Nhiên hơi chột dạ nhìn người lớn trên bàn, từ chối " Anh không ăn ? "

Hứa Giác nhìn cô, như thể có ý gì : " Không sao, anh không thích ăn cá. "

Tần An Nhiên không nói gì, cúi đầu nghiêm túc khều xương. Cô cảm thấy dường như từ nhỏ đến lớn đây là bữa cơm vui vẻ nhất của cô.

Cơm nước xong, Hứa gia phải đi lên tầng đón bà nội Hứa về quê. Tần gia tiễn bọn họ ra cửa, hẹn ngày khác tụ tập.

Tần An Nhiên cũng đi theo bên bố mẹ, nói vài câu với Hứa Giác. Cô không muốn thể hiện quá thân mật với anh trước mặt hai bên gia đình, thúc giục anh mau đi thăm bà nội. Hứa Giác bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cùng bố mẹ mình đi lên tầng.

Bố mẹ Tần gia cũng vào phòng. Lúc Tần An Nhiên xoay người chuẩn bị đóng cửa, Uông Thục Lan trên hành lang bỗng nhiên gọi cô lại.

" Dì, sao vậy ạ ? " Tần An Nhiên nghi ngờ quay đầu, mở cửa ra lần nữa.

Uông Thục Lan nhìn cô vẻ mặt hơi phức tạp, mang chút nghiêm túc lại hơi lo lắng nói với cô : " An Nhiên, trước đó dì đi tìm con, nói rất nhiều lời không tốt. Sau đó suy nghĩ lại chút cảm thấy không nên làm vậy. Hy vọng con không vì vậy mà xa cách với Hứa Giác, thằng bé không biết gì cả. "

Tần An Nhiên vội trả lời : " Dì, sao ạ. Cháu không cảm thấy gì ạ. "

Uông Thục Lan gật đầu một cái, yên tâm xoay người định lên tầng. Bỗng nhiên bà lại dừng lại, quay đầu nói với Tần An Nhiên một câu : " An Nhiên, cảm ơn con và mẹ con, khiến Hứa Giác có tuổi thơ. "

Tần An Nhiên ngẩn ra, cô không nghĩ tới Uông Thục Lan sẽ nói như vậy. Cô chớp mắt, trầm mặc một giây lại cười nói : " Cảm ơn chú dì để con có được Hứa Giác. "

Uông Thục Lan cũng cười cười, không nói gì nữa, quay đầu lại lên tầng.

Vào cửa nhà, trong phòng khách không thấy bóng người mẹ. Tần An Nhiên đi vào phòng mình vậy mà thấy mẹ ngồi ở mép giường, đầu gối đặt quyển album. Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Tiết Hiểu Bình nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục lật quyển album, mi mắt nhu hòa chỉ một trong đó nói : " Con nhìn xem, đây là con khi còn bé lần đầu tham gia biểu diễn ngày Quốc tế Thiếu nhi. Lúc ấy mẹ mượn máy dì cả chụp hình, không biết dùng, chỉ ấn, lặp đi lặp lại chụp thật nhiều ảnh. Sau đó rửa tất cả ảnh, đây có nhiều ảnh giống nhau ... "

Sau đó lại lật sang trang tiếp theo : " Đây là lúc con học tiểu học lần đầu thi được hạng nhất cầm giấy khen, khoảng thời gian trước mẹ xếp lại hộp còn thấy tờ giấy khen kia. "

" Đây là hình tốt nghiệp tiểu học, lúc ấy con khóc rất thương tâm giống như một con mèo con. Trên đường về ăn kẹo hồ lô lại vui vẻ ngay. "

...

Tần An Nhiên ở một bên yên lặng nghe mẹ nói dông dài.

" Đây là trung học cơ sở.... " Nói tới đây, vẻ mặt Tiết Hiểu Bình hơi thay đổi " Năm đầu con không chụp ảnh. "

Năm đầu tiên bởi vì Tần An Nhiên bị bệnh, gần như cả một năm cô đều phải nhập viện. Đó là khoảng thời gian đen tối nhất cũng là gian nan nhất của nhà, cũng là đoạn thời gian cô không muốn hồi tưởng.

Tần An Nhiên nhìn chằm chằm quyển album đột nhiên xuất hiện gián đoạn, cắn môi dưới, khôgn lên tiếng.

Nhưng Tiết Hiểu Bình vậy mà quay đầu nhìn về phía cô mang theo nụ cười : " An Nhiên, con biết mẹ thích tấm nào nhất không ? "

Tần An Nhiên lắc đầu.

Tiết Hiểu Bình chỉ vào cuốn album : " Tấm này. "

Tần An Nhiên nhìn sang vị trí theo ngón tay bà. Đó là khi cô mới khỏi bệnh nặng, ngày đầu tiên xuất viện trở về nhà, dì cả chụp một tấm một nhà ba người trên ghế sô pha ở phòng khách. Thời gian trôi qua lâu, tấm hình phai màu hơi trắng, nhưng nụ cười một nhà ba người vẫn rõ ràng có thể nhìn thấy như cũ. Tâm trạng vui vẻ dường như xuyên qua tờ giấy mỏng, bên tai cũng có thể nghe được tiếng cười.

Tần An Nhiên trừng mắt nhìn, miệng hơi cong chút, cô hơi bất ngờ.

" Bởi vì con gái mẹ trở về cạnh mẹ, không có gì vui hơn so với chuyện này. " Tiết Hiểu Bình vừa nói, nụ cười trên mặt ấm áp và ôn hòa giống như như vẻ mặt trong hình vậy " Lúc ấy mẹ cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời. "

" Mẹ ... " Tần An Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt có chút chua xót.

Lúc ấy mẹ vì chăm sóc cô, từ chức công việc văn phòng trong xưởng. Sau khi tìm lại thì tìm không được, bất đăc dĩ mới mở tiệm may. Cô vẫn là tiếc cho mẹ, nhưng không ngờ khi mẹ nhớ lại lúc này tâm trạng lại là như vậy.

" Chẳng mấy chốc, con gái mẹ cũng phải lập gia đình rồi, lại phải rời khỏi mẹ. " Tiết Hiểu Bình đưa tay vuốt tóc cô, cảm khái nói.

" Me ... Còn sớm mà. " Tần An Nhiên mím môi một cái, hơi ngượng ngùng.

" Còn sớm, con muốn chọc giận chết Hứa Giác sao ? Người ta cũng gấp đến mức thúc giục bố mẹ đến xin cưới. " Tiết Hiểu Bình trêu nói, lại thở dài " Chỉ là mẹ không nỡ gả con gái tới gia đình khác. "

Tần An Nhiên cho là mẹ vẫn còn chút để ý tới thái độ của Hứa gia, vội vàng nói : " Thật ra thì, Hứa Giác đối xử rất tốt với con, không để con trải qua chút khổ nào. Đến nỗi, đến nỗi lời của nhà anh ấy, mẹ không cần trách bố mẹ anh ấy ... "

Tiết Hiểu Bình nhìn chằm chằm cô vài giây, vỗ vỗ tay cô, mở miệng nói : " Mẹ không trách. Người ta làm gì đều là bổn phẩn của người ta, giúp con mới là tình cảm, huống chi ... "

Bà vừa nói dừng lại một chút, thu lại biểu cảm : " An Nhiên, thật ra một chuyện mẹ vẫn chưa nói cho con. Lúc ấy con bị bệnh, nhà cần dùng tiền gấp, thân thích cũng mượn vài lần, bất đắc dĩ vốn chúng ta định bán nhà này. Kết quả có một ngày, dì Uông của con đột nhiên tới đưa 200 ngàn, lập tức cứu gấp. "

Tần An Nhiên rất ngạc nhiên, cho tới bây giờ cô không biết chuyện này, hơi ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi : " Cho nên là ... "

Tiết Hiểu Bình gật đầu một cái : " Ừ, Hứa Giác bảo mẹ thằng bé cho mượn. Hơn nữa thằng bé còn đặc biệt dặn dò để chúng ta không nói cho con, sợ tổn thương lòng tự ái của con. Cho nên những năm gần đây, không có ai nhắc qua chuyện này trước mặt con. Chúng ta không, Hứa gia cũng không. "

" Cho nên cho tới bây giờ mẹ không trách Hứa gia, trước ... Trước kia chẳng qua là mẹ lo lắng. "

Tần An Nhiên không nói gì, đầu hơi hơi rũ xuống, còn đang tiêu hóa tin tức này.

Ngoài cửa bóng đêm dày đặc, nhưng đang là giao thừa, đèn đường dường như rất sáng ngời, giăng đèn kết hoa trên cây, đèn lồng đỏ rực cũng được treo lên thật cao. Đủ loại ánh đèn chói mắt chiếu vào kính khiến bên trong nhà cũng lấp lánh rực rỡ. Lớp nhựa mỏng trên hình dường như cũng lấm tấm sắc màu, khiến gương mặt trong ảnh cũng được tô điểm với ánh sáng.

Tầm mắt Tần An Nhiên từ tấm hình lại chậm rãi dời về phía mẹ, cô bỗng nhiên nhận ra thật ra thì mình vẫn luôn nghĩ sai.

Cô vẫn đang tự trách, cho rằng là mình khiến nhà rơi vào khói mù. Nhưng cô lại không nhận ra ở thời điểm đen tối nhất bố mẹ vẫn như cũ mang theo lòng cảm ơn và tràn đầy hy vọng.

Bởi vì mình bị nỗi buồn che kín, cho nên cô mới không nhìn thấy ánh mặt trời.

Cô lúc này mới nhận ra cho tới bây giờ cô chưa từng là gánh nặng của ai.

Cô vẫn luôn là người được mọi người xung quanh yêu mến chân thành.

__________

Buổi tối rửa mặt xong, nằm vào trong chăn. Chăm ấm áp mà mềm mại, nhưng tâm trạng cô bâng khuâng vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, cô thấy di động trên tủ đầu giường sáng lên, có tin nhắn.

Cô đưa tay lấy.

Là Hứa Giác gửi tới : 【 Vị hôn thê, tính khi nào trở lại trường ? 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.