Chủ nhật ngày hôm sau, giữa trưa Tần An Nhiên không ăn cơm. Lúc 3 hay 4 giờ chiều lại cảm thấy hơi đói, liền đi đến căng tin tùy tiện mua vài đồ ăn vặt.
Khi đang ăn, cô nhận được tin nhắn của Tô Dịch Văn : 【 An Nhiên, hôm nay em rảnh không ? Chúng ta mời em cùng Hứa Giác đi ăn cơm, lần này anh trả. 】
Tần An Nhiên nhìn điện thoại, thở dài. Cứ như vậy, cô không thể tránh anh được, mọi thứ cô làm lúc trước sẽ trở nên vô nghĩa. Quay một vòng, lại trở lại từ đầu.
Nhưng là ý tốt của Tô Dịch Văn, cô cũng không muốn từ chối.
Lần trước bốn người ăn cơm ở Hiệt Tú, trên thực tế là Hứa Giác trả tiền. Tuy rằng anh không nói mấy, lúc ăn cũng không thể hiện gì, thời điểm sau khi ăn xong Tô Dịch Văn tới chỗ thanh toán trả tiền, mới phát hiện Hứa Giác đã trả trước rồi.
Cho nên lần này, Tô Dịch Văn kiên quyết phải mời lại.
Tần An Nhiên tạm thời không muốn ăn uống gì. Cô quay đầu thấy, cô cầm di động gõ chữ, nghĩ nói gì với Hứa Giác.
Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng ồn ào náo động bên cạnh. Cô quay đầu nhìn, cách khoảng hai ba bàn, có nhóm sinh viên khí thế ngất trời đang trò chuyện. Có cả nam sinh lẫn nữ sinh, hầu như nam sinh đều rất cao.
Cô đang muốn quay đầu lại, bỗng dưng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Hứa Giác. Anh cũng ở trong đó, đang trò chuyện cùng nam sinh bên cạnh.
Này... sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-cung-chieu-em/2346157/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.