Editor : Từ chương này mình chuyển cách xưng hô của HG từ " cậu " sang "anh " nhé
Tầm mắt Uông Thục Lan dừng lại trên cổ tay của Tần An Nhiên.
Tần An Nhiên cả kinh, nhanh chóng rút cổ tay khỏi tay Hứa Giác. Cô đứng yên bên cạnh, giống như bị người ta vạch trần bị nào đó, cảm giác có chút hụt hẫng.
Hứa Giác nhìn thấy bộ dạng lo sợ của cô, vẻ mặt Hứa Giác hơi thay đổi. Anh đứng lên, nói với mẹ : " Mẹ, sao mẹ lại đến đây ? "
" Không phải con bị ốm sao, mẹ đến xem sao. " Uông Thục Lan nói xong, đổi dép đi đến, sau đó cười với Tần An Nhiên " An Nhiên cũng ở đây. "
Tần An Nhiên lấy lại tinh thần, lúc này mới ý thức được bản thân còn chưa chào hỏi, vội nói : " Dì Uông khỏe ạ. "
Uông Thục Lan gật đầu khẽ cười đáp lại cô.
" Vậy.... xin phép về trước, buổi chiều còn có tiết ạ. " Tần An Nhiên nói, cầm lấy cặp của mình, nói tạm biệt với hai người.
" Tôi tiễn cậu. " Hứa Giác nói xong liền đi theo.
" À, không cần đâu. Cứ nghỉ ngơi tốt đi. " Tần An Nhiên vội vàng ngăn anh lại " Ở lại cùng với dì đi. "
Cô dùng ánh mắt ra hiệu với anh, Hứa Giác bất đắc dĩ gật đầu, nói " Tới rồi gọi báo tôi một tiếng. "
Ngồi trên tàu điện ngầm, Tần An Nhiên nghĩ lại lúc vừa rồi. Nếu dì Uông không tới, có phải cô sẽ....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-cung-chieu-em/2346153/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.