" .................."
Tần An Nhiên cũng không biết là cậu trêu cô hay là nghiêm túc. Sau một lúc đành phải nói một câu : " Tự tôi cũng có thể kiếm tiền. "
Nhờ vào việc làm thêm trung tâm đào tạo nên sinh hoạt phí của cô hiện tại có thể tự lo, nếu thuận lợi còn có thể tích góp dành đóng một phần học phí kỳ sau.
Hứa Giác mím môi, cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
Ba ngày hội nghị rất nhanh đã kết thúc. Chập tối ngày cuối, Tần An Nhiên tiễn khách quý đến sân bay. Sau khi đi cùng làm thủ tục đăng ký, đi ra phát hiện người lái xe đã đi rồi, bởi vì chỉ đặt chiếc xe này trong khoảng thời gian ngắn. Cô bỗng nhiên mới ý thức được, vậy mà không có lưu phương thức liên lạc.
Hiện tại làm sao giờ ? Sân bay xa nội thành như vậy, khẳng định không có khả năng đón xe về, chỉ có thể đi xe bus rồi đến tàu điện ngầm.
Tần An Nhiên ở ven đường nhìn xung quanh một hồi, xác nhận người lái xe đi thật rồi, lấy điện thoại ra bắt đầu tra tuyến đường.
Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt cô. Tần An Nhiên lùi lại, tưởng có người xuống xe. Cửa kính được hạ xuống, cô nhìn đến, hóa ra là Hứa Giác.
Cậu lái xe ôtô.
Tần An Nhiên ngạc nhiên, chỉ vào chiếc xe định hỏi gì đó.
" Lên xe. " Hứa Giác trực tiếp nói.
Tần An Nhiên biết nơi này không thể dừng lâu, liền mở cửa xe nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-cung-chieu-em/2346149/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.