Tần An Nhiên sững sờ.
Cảm giác xấu hổ vừa mới tan biến thoáng chốc lại trở về, một chút gió trong phòng cũng không có. Cô nhìn con mắt đen như mực của cậu, biểu cảm hơi sững lại.
Một lúc lâu sau, Hứa Giác cất tiếng nói : " Không đồng ý vẫn có thể ăn."
" Phù....." Giống như là nhận được đặc xá nào đó, Tần An Nhiên cầm lấy chiếc hộp ngay khi cậu nói. Sau đó xoay người ngồi xuống sô pha, giả vờ vừa xem TV vừa ăn.
Tất cả hành động đều như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Kỳ thật ý định ban đầu của cô là muốn nhanh thoát khỏi tình cảnh khó xử vừa rồi, cũng không có cảm xúc ngoài lề nào khác. Nhưng từ góc nhìn của Hứa Giác, lại là vì được ăn bánh nên vô cùng mừng rỡ, không bị cậu ép buộc.
Cậu rất nhanh lại nở nụ cười, tựa vào quầy bar phía sau, đưa mắt nhìn về phía cô.
Tần An Nhiên cảm nhận được tầm mắt của cô, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao Hứa Giác đưa ra yêu cầu giữ khoảng cách ngày đó.
" Này, cậu đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Cô nhẹ giọng nói với cậu, không quay đầu.
" Ăn ngon sao ? " Hứa Giác hỏi, tầm mắt vẫn như cũ không dời.
" Ừ, rất giống với cái được bán ở ngoài." Nói xong cô cảm thấy một mình ăn cũng không tốt lắm, vì thế quay đầu hỏi " Cậu ăn không?"
Hứa Giác đi đến chỗ sô pha, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-trom-cung-chieu-em/2346143/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.