8
Thành phố lớn rực rỡ ánh đèn, dòng người qua lại như nước thủy triều dâng.
Đèn neon trên cầu cao tốc sáng rỡ, xe cộ tấp nập, náo nhiệt tưng bừng.
Tôi không biết chỗ này có phải là nơi đã xuất hiện trên tấm bưu thiếp năm đó của Nhạn Tử không, nhưng nó quả thật có một con sông và những tòa cao ốc ở bên kia bờ cũng lóng lánh đèn đuốc như cầu vồng giữa đêm.
Muốn dừng chân ở đây rất khó. Lúc đầu tôi và Dương Tiếu đã phải trải qua những tháng ngày vô cùng cực khổ.
Từng ở dưới gầm cầu, từng nhặt rác rưởi để sống, đi tìm việc ở khắp mọi nơi, mặt dày hỏi người ta có cần tuyển người nữa không.
Nhà dột còn gặp mưa, sau khi chúng tôi bị đám môi giới ác ôn lừa mất hai trăm tệ thì có một khoảng thời gian ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Không có cơm ăn, Dương Tiếu đã đi hiến máu.
Tôi vừa khóc vừa uống sữa bò, nói với anh là sữa bò tanh quá, cứ như em đang uống máu của anh vậy.
Anh vỗ đầu tôi một cái, nói vãi lúa Thúy Thúy, em nói vậy nghe có thấy mắc ói không hả!
Tôi đến kì kinh, ngay cả tiền mua băng vệ sinh cũng không có. Tôi đi tới phòng vệ sinh trong trung tâm thương mại liều mạng rút giấy nhưng lại bị cô lao công đuổi ra ngoài. Anh tới siêu thị muốn mua nợ băng vệ sinh, bị người ta coi là biến thái xua đuổi mắng nhiếc.
Cuối cùng tôi ôm bụng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-que-thoi-nat/2883693/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.