14
Năm hai mươi ba tuổi, tôi nghi ngờ sự thật về cái c h ế t của Dương Tiếu.
Năm hai mươi sáu tuổi, tôi xác nhận sự thật về cái c h ế t của anh.
Không quá buồn bã và cũng chẳng sợ hãi như tôi đã tưởng tượng.
Tôi chỉ chợt nhớ đến năm đó lúc tôi về tới phòng trọ, nhìn thấy cảnh tượng anh và cô gái làm ở tiệm uốn tóc kia quần áo xốc xếch đứng bên cạnh nhau.
Lúc đó tôi thật sự rất đau lòng, khăng khăng muốn trở lại ký túc xá.
Dương Tiếu đi theo tôi suốt cả đoạn đường. Anh vừa đi vừa khóc, lúc tôi lên lầu anh che mặt ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng, anh nói: "Thúy Thúy, em hãy tin tưởng anh."
"Thúy Thúy, đừng rời khỏi anh, xin em."
Lúc đó anh đang nghĩ cái gì nhỉ?
Có một người đàn ông cho anh một triệu tệ để anh rời khỏi đây.
Người đàn ông kia là người thắng của cuộc đời này, anh ta thích Thúy Thúy. Mà anh thì sao? Một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, một con kiến đang giãy dụa ở tầng dưới chót của xã hội.
Nhưng anh đã sống hai mươi mốt năm, cả đời này chỉ có một Thúy Thúy ở bên cạnh.
Anh chỉ có mình Thúy Thúy.
Cho nên Thúy Thúy à, em hãy tin anh.
Thúy Thúy, đừng rời khỏi anh, xin em.
Cuối cùng, câu chuyện đã kết thúc.
Bây giờ là Hà Phỉ Nhi ba mươi ba tuổi.
Tôi gặp một chàng trai nhỏ hơn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-que-thoi-nat/2883681/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.