Trở về thành Tân Phúc, cuộc sống của Minh Khánh bỗng trở nên ngột ngạt. Hai vị sư huynh Minh Long và Minh Dũng không hiểu có mâu thuẩn gì mà không thèm nhìn mặt nhau. Mỗi tối hai người im lặng ăn, chả nói với nhau câu gì liền chui vào phòng ngủ. Có lần Minh Khánh thấy sư huynh Minh Long hình như khóc cái gì đó, mắt đỏ hoe. Tối hôm đó ăn cơm xong Minh Khánh dẫn bà Mun đi hóng mát. Bà Mun bây giờ vẫn béo lắm, dáng đi của bà cú ụn à ụn ịn, cái mông mập mạp mỗi bước cứ vểnh lên.
Hiện giờ bà là trùm của khu phố của lũ chó mèo. Bà chỉ cần cất tiếng “Méo” quen thuộc là lũ chó trong nhà đang sủa Gâu gâu bỗng im thit thít cả. Minh Khánh thậm chí có lần còn thấy bà ngồi trên lưng một con chó săn to, rồi bắt nó chạy lòng vòng trong ngõ, khiến con chó nhe răng thè lữoi thở hồng hộc vì mệt. Bà tự phong mình là Miêu hoàng để quên cái tên Mun quê mùa cục mình, cũng như lấy số má trước người bạn Rau Heo trên núi Sầm. Có đôi khi Minh Khánh thấy bà gửi thư cho cáo tinh Rau Heo để hẹn nhau hú hí gì đó.
Lúc này trời đã tối. Đèn trên phố không sáng như mùa lễ hội nhưng cũng đủ để Minh Khánh và bà Mun dạo phố. Sau vụ con hình nhân màu đỏ, người trong thành Tân Phúc có vẻ thưa thớt đi nhiều, nhất là gần với trang viên nhà họ Hoàng. Gần đây nơi đó thành một nơi cấm địa bị quan phủ niêm phong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216920/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.