Minh Khánh múc một ít nước, thả một lá bùa vào để tinh lọc âm khí, sau đó cho hai con ngựa uống. Xong xuôi, cả hai lại tiếp tục chạy vội về phía Tây, tìm kiếm chú Miên. Giữa mênh mông âm khí của con quỷ càng mạnh, giống hệt như ngọn hải đăng dẫn lỗi cho hai thầy trò.
Cùng lúc đó, trên con đường ngược lại, chú Sáu Đệ dường như đã lẩn trốn con quỷ thành công. Chú trốn được vào trong một cái nương ngô, nằm úp sấp giữa các rãnh ngô rậm rạp cỏ dại.
Cơn đói dường như càng ám ảnh chú Sáu, nhưng chú vẫn nằm lì rất lâu. Mặc cho sâu ngứa, kiến đốt, chú vẫn kiên trì nấp. Chú tin rằng con quỷ dù khủng khiếp đến đâu thì nó cũng không thể tìm thấy chú. Trong cơn mơ màng chú Sáu Đệ như nhớ lại chuyện cũ. Đó là một thời thơ ấu trong trẻo và đẹp đẽ. Nhà chú cũng chẳng giàu có gì, nhưng cũng không phải đói kèm. Cha chú biết làm nghề nguội nên cũng kiếm thêm được ít đồng ra đồng vào. Vì thế khác với những đứa trẻ nhà nông khác trong làng, chú Sáu Đệ cũng sạch sẽ và xinh xắn hơn hẳn. Và chú dễ dàng quen với cô bé nhà hàng xóm bằng tuổi.
Đó là một cô bé xinh xắn và hiền lành, có mái tóc ngắn và đôi mắt to tròn như hột nhãn. Cô bé có cái tên khá hay Mái Mơ. Mái Mơ không được cha mẹ cho ra khỏi nhà nên mỗi khi lũ trẻ trong làng chơi đùa ngoài ngõ, cô thường ngó ra ngoài với ánh mắt thèm thuồng. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216911/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.