Yêu quái lại đến, vẫn bổn cũ soạn lại, vẫn chỉ có chừng ấy cách công kích, nhưng như gió bão từng cơn từng cơn khiến người ta khó mà chống đỡ. Lê Thương bắt đầu yếu dần, nhưng Minh Khánh nghênh khó mà lên vươn đôi vai nhỏ bé ra gánh lấy phần còn lại. Thanh kiếm gỗ trong tay hắn tỏa sáng sức xuân. Một bài Trừ Tà Kiếm Phổ múa như nước chảy mây bay, ngăn đi phần lớn công kích của con yêu quái.
Trừ Tà Kiếm Phổ chưa bao giờ là một môn võ công lợi lại. Nó chẳng hề phức tạp chủ yếu chỉ dựa vào bốn thế: ngăn, đỡ, chặt, chém. Nó là một môn võ truyền đời qua các thế hệ người trừ tà. Bất cứ môn phái trừ tà cũng đều hiểu biết nó. Đơn giản, không màu mè, chủ yếu dựa vào tốc độ và phản ứng của người sử dụng. Một môn võ mà đánh nhau chẳng thể thắng được ai bởi đối thủ của nó từ ngàn năm nay không phải con người. Những gì tinh túy nhất kết tinh lại qua trí tuệ của nhiều thế hệ chỉ để đối phó yêu ma quỷ quái. Như Kim Thiền chân nhân đã nói: “Thế gian này chỉ có một môn Trừ Tà Kiếm Phổ, nhưng đối phó ngàn vạn ức yêu ma quỷ quái, cũng tạm đủ dùng.”
Hôm nay trong tay Minh Khánh nó giống như một bức vẽ hoàn hảo, diễn lại lịch sử ngàn năm chống lại bóng tối. Từ hơi rườm rà, phung phí sức, nhanh nhưng không chuẩn tiến dần lên ngắn gọn, chính xác, và hoàn hảo. Từ đón đỡ, ngăn cản, mượn lực, đẩy ra, thu vào, chém xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216891/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.